NGƯỜI MẪU - Kiều Thị An Giang
tranh nguyễn trung
Năm ấy, khi còn
đang mài đũng quần để lấy tấm bằng Master, anh làm thêm trong một hầm
rượu. Một quán rượu nằm nửa chìm nửa nổi dọc bờ sông Seine.
Anh không muốn xin tiền nàng vào những khoản bí mật của một thằng đàn ông đã đến tuổi tự lập từ lâu, nên cuộc đi làm thêm diễn ra cũng bí mật, kín đáo y như cái quán rượu huyền bí này- nửa chìm, nửa nổi.
<!>Sơ mi trắng, nơ đen, chạy băng băng giữa các thực khách, luôn nhoẻn
cười quá ư lễ độ, vô cùng nhũn nhặn phô hàm răng khểnh, không ai nhận ra
ngài trợ giảng một trường đại học trong trang phục bồi bàn, nói tiếng
Pháp chuẩn âm Paris.
Hôm ấy, như thường lệ, anh chơi bản nhạc Comme Toi của Jean-Jacques
Goldman nhân lúc vắng khách. Anh có phong cách nhâng nháo tức cười của
Lang Lang khi chơi đàn, đối nghịch với cái vẻ nhũn nhặn thái quá của gã
trai răng khểnh. Vừa dạo mấy nốt đầu thì thằng đồng nghiệp đến, ghé
tai: có người muốn mời cậu một ly. Và chơi nốt bản ấy đi. Chỉ Comme Toi
thôi nhé. Gã da đen đặt ly rượu vang đỏ lên cây đàn, nháy mắt đầy ẩn ý,
kèm cái thọc tay cực tục tĩu, theo đúng kiểu người da đen.
Hình như anh chơi hay và hát cũng hay hơn mọi khi. Ngay từ trẻ, anh
đã mơ ước mình là phi công rồi bỏ lái đi hát như Sỹ Phú, chỉ đẹp trai
suông cũng đủ tất cả đàn bà đều chết gục. Nhưng anh hát không hay, đàn
cũng lộp bộp, somg anh biết chọn đúng bài để hát và thường mỗi khi hát
đều giống người ta buông câu, kiểu gì cũng câu được cá.
Chủ quán, một gã người Ý chiu chắt yêu tiền hơn cả yêu đàn bà và gái
điếm, cũng mỉm cười độ lượng: ổn, Peter! Mày cứ chăm chỉ vào, tối nào
tao cũng cho mày chơi đàn. Gã biết, bằng cái mũi thính như chó của tay
buôn, rằng vẻ nhũn nhặn quá ư lịch thiệp của anh rất được lòng các quý
bà thừa tiền lui tới đây.
Sau lần thứ ba, đúng hơn là ly rượu thứ ba của ngày thứ ba liên tiếp
thì Vang đỏ xuất hiện. Mùi nước hoa ngầy ngậy ngay lập tức đánh gục anh.
Phải, chính là mùi nước hoa. Anh là gã trai cực kỳ nhậy cảm với mùi.
Sau ly vang đỏ thứ tư, anh có mặt tại tư gia Vang đỏ. Đó là một biệt
thự kiểu cổ, tường ốp toàn gỗ bạch dương thửa từ Nga, treo rặt một thứ
tranh vẽ chính chủ, bởi chủ nhân là một họa sĩ, theo trường phái cổ
điển. Nghĩa là hiện sinh, có Eva & Adam nhưng không có lá nho và quả
táo. Anh đã nhũn nhặn mời Red đi nghe hòa nhạc, và cũng nhũn nhặn như
thế, bà mời anh về nhà. Quyến rũ anh một cách đầy kinh điển là hớ hênh
trong phòng ngủ khép hờ, một phòng ngủ có rất nhiều màu hồng và đượm mùi
nhân ngãi.
Bà để anh ngồi đó, với cốc vang thượng hạng 30 năm tuổi vừa moi từ
hầm rượu tại gia, rồi với lời xin lỗi đầy mê hoặc, bà đi tắm. Không nỡ
làm tổn thương người đàn bà nhất là khi người đó không còn trẻ, giầu có
và đầy quyền lực của giới thượng lưu, anh vờ quyến rũ bà, trong khi từ
đầu đến cuối bà độc quyền quyến rũ anh.
Đó là một đêm nồng nẫu phấn son và nước hoa Caron Poivre, loại cả
ngàn $ một ounce. Nhà Caron sản xuất thứ hương thơm vương giả này từ năm
1956 và bà cũng dùng nó từ đó đến nay, như một nhân hiệu đầy tinh thần
Pháp. Bà như một con sứa biển, mềm mại, ẩm ướt ấm nồng và không hề đoan
chính ở cương vị của bà, lẽ ra. Em sẽ làm cho anh thành ông hoàng, bà
bảo. Anh sẽ nhận được chân giảng viên chính thức ngay khi khi nào em
muốn. “Em muốn”, bà cười đầy tự tin, trong khi anh vuốt ve tấm thân còn
chắc mịn không nhồi nhét mổ xẻ nhờ một chế độ ăn kiêng phi phàm của
giống cái mà anh không khi nào học được dù anh, luôn thấy mình là một
mảnh vỡ của họ từ trăm ngàn kiếp trước.
Mùi Caron luồn lách vào cả tóc anh, những lọn tóc xoăn bạc trước
tuổi, khiến anh luôn không giống với bất cứ người đàn ông châu Á nào.
Anh tự ủ đẫm thứ hương pha trộn giữa tiêu đen, ylang ylang và ớt đỏ
Jamaica hoang dại để cho chính mình trở nên hoang đàng và đặc biệt kích
động. Cả tháng trời, anh không đến hầm rượu. Họ chỉ rời nhau khi anh đến
trường. Ngay cả lúc gọi điện cho nàng gần như là quy luật mỗi ngày, bà
cũng vẫn quấn chặt lấy anh. Như loài nhuyễn thể đỏ mà người ta khai thác
đến cạn kiệt chỉ vì tinh chất DHA của nó. Bà hút kiệt anh.
Cuộc dan díu thường diễn ra ở nhà bà, dưới tranh khoả thân trên tường
gỗ bạch dương, tiêu đen và Ylang Ylang. Một hôm, anh làm mẫu cho bà vẽ
thay vì hào hển vắt kiệt nhau. Bức vẽ hoàn hảo đến nỗi bà thề sẽ hiến
dâng anh cho cái trường mà anh đang chỉ được làm nhân viên dự bị, vì như
bà nói, sau đó, như mọi con đực vô ơn khác, anh sẽ không còn đoái hoài
đến bà nữa.
Vừa lúc, nàng đột ngột bay sang, y như thể nàng gắn camera theo dõi
mỗi bước chân anh. Rồi với vẻ uy quyền đầy sở hữu, nàng đón anh ở cổng
trường, giống như đón lõng một phạm nhân. Và vẫn quyền uy như thế, nàng
gần như áp tải anh đến hầm rượu.
Đàn bà tây khi ghen, thường chỉ xử lý người tình. Đàn bà châu Á lại
xử lý tình địch, y như người đàn ông của chung này hoàn toàn vô tội, chỉ
vì ngây thơ mà bị hồ ly tinh cái quyến rũ. Nàng là người mang dòng máu Á
châu thuần chủng, quốc tịch hợp chủng quốc đã mua từ lâu để tiện bề
thăm nom anh, cai quản và sở hữu anh. Cái ghen của nàng lạnh lùng nhưng
vô cùng tàn nhẫn như con báo thức giấc sau giấc ngủ tiềm sinh. Không
biết họ nói với nhau những gì. Hình ảnh cuối cùng là Vang đỏ đầy kiêu
hãnh nhưng không để lộ nét tàn phai, chui vào trong tấm áo lông chồn giá
25 ngàn Euro, bước đi như một mệnh phụ rời bỏ vương quyền.
Tuyết Paris đêm ấy phủ kín dòng sông Seine.
Anh cần phải lấy vợ. Nàng thở dài, bảo anh.
Và sau cùng, cô thành ứng cử viên sáng giá nhất
Mới một đời chồng, một con trai, nhân viên nhà băng. Cô có tiền.
Nhiều tiền và sẽ còn nhiều tiền hơn nữa. Nhưng điều quan trọng nhất,
nàng biết, anh sẽ không bao giờ yêu cô. Cô quá trẻ và cô là người chỉ
biết đến các con số. Điều đó cũng có nghĩa là anh mãi mãi thuộc về nàng.
Riêng nàng.
Anh không dan díu với Vang đỏ nữa. Như mọi khi, anh bao giờ cũng
không biết cách tháo gỡ một mối quan hệ. Khi làm quen, anh vòi vĩnh và
ngây thơ như chú bé con lần đầu tiên nhìn thấy một món đồ vô giá. Để rồi
những người đàn bà như chị như mẹ như bồ tát ấy, đã cúi xuống ban ơn
như ban phước lành vì họ không nỡ chối từ bởi chối từ là có tội với
Chúa. Nhưng anh không bao giờ học được cách chia tay cho phải phép. Lần
nào thì anh cũng cậy nhờ đến nàng, y đứa trẻ nhờ mẹ dọn hộ bãi chiến
trường mà nó bĩnh ra trong lúc vui chơi.
Bà mau chóng thuộc về quá khứ, như đã từng. Những người đàn ông răng
khểnh luôn không thể chung tình- họ quá yếu đuối. Anh không còn làm ở
bất cứ quán rượu nào. Đúng ra là anh không được làm ở bất cứ đâu trừ
những nơi nàng "thu xếp". Anh bây giờ không cần tiền của nàng nữa. Nhưng
nàng tạo ra anh. Nàng đã biến anh thành con nợ và anh, ngay cả khi đã
độc lập và già nua, anh vẫn cứ ngày càng nợ nàng quá nhiều.
Anh trở thành người mãu của nàng từ khi còn là một cậu bé con nhà
nghèo và từ giá vẽ đến giường ngủ chỉ là một khoảng cách rất hẹp. Anh để
nàng quyến rũ anh dù thật ra chính nàng mới bị anh quyến rũ. Lần đầu
tiên sẽ có lần tiếp theo. Tiếp theo mãi, không hồi kết vì cả hai đều
không biết cách kết thế nào cho sạch sẽ. Cơ thể người đàn bà một con
căng nhức, chứa đầy á phiện. Cậu trai chưa đầy 16 bập vào một lần và từ
đó không thể cai được nữa. Chồng nàng đi triền miên.Người vợ trẻ chiều
chiều vẽ những bức họa lập thể trong gian điện thờ ngùn ngụt mùi trầm
hương. Nàng vẽ anh, mân mê hoan lạc với từng đường gân thớ thịt. Nàng đổ
vang đỏ lên người gã trai tơ và dùng lưỡi thẩm thấu chúng như một kẻ
sành rượu. Ngọn lưỡi của nàng đầy ma lực và tàn độc. Nó cuốn chặt lấy
đời anh như một con rắn tẩm đầy chất cấm.
Sau này, mỗi lần gặp nhau, nàng đều đốt trầm, một nghi thức tôn giáo
chứa đựng ma thuật tham lam huyền bí cho một cuộc tình bí mật. Người anh
lúc nào cũng bảng lảng ướp đầy trầm suốt những năm học đại học, tưởng
như anh mọc lên từ một gốc trầm. Ngay cả khi đã đi du học bằng tiền của
nàng, tiền bán tranh, bán danh, mùi hương trầm cũng vẫn luẩn quất trong
anh, mùi đền đài, lăng tẩm, quỵ lụy và dâng hiến. Nàng luôn có mặt trên
những chuyến bay, cùng những nén hương trầm. Chỉ để dành riêng cho những
nghi lễ của hai người. Nàng giỏi "thu xếp". Nàng đã "thu xếp" cho anh
mọi sự. Kể cả xuất ngoại, làm luận án, và những cuộc hôn nhân.
Một lần, sau khi thiêu đốt nhau dưới lớp trầm nghi ngút, nàng bảo,
anh sẽ lấy vợ. Đấy là lần đầu tiên. Nàng thu xếp một cuộc gặp ngẫu nhiên
cho hai người. Vợ anh khi đó là một cô gái rất ngoan, không biết chơi
đàn, làm thơ hay vẽ vời, chỉ giỏi chuyên môn và sau này, cô ta căm thù
anh. Đứa con chung của họ cũng vậy. Làm sao nó có thể yêu một người đàn
ông răng khểnh thường xuyên xuất hiện trên truyền thông nhưng xuất hiện
rất ít trong cuộc đời của nó?
Em sẽ già đi. Và anh sẽ chán em. Nàng luôn bắt đầu cuộc đuổi bắt bằng
một mở đầu. Và anh sẽ nói, không, anh luôn yêu em. Vì anh chỉ thích
những người đàn bà chín, quyền lực và trí tuệ.
Và em chính là người đó.
Chín, chứ không phải cũ. Anh biết nàng thích điều ấy và không hề ảo
tưởng về thứ uy quyền vô tận của sắc đẹp. Cô cũng đẹp. Nhưng cô không
biết hư hỏng ở trên giường. Cô cũng không biết cô cần một chút lẳng lơ
và bớt đi quá nhiều đoan chính. Nhưng tội lỗi duy nhất nằm ở chỗ, cô còn
rất trẻ. Anh chưa bao giờ thích gái trẻ. Với anh, họ là thứ rau cải
không bao giờ có thể lên men thành dưa. Nó không giống khi người ta xơi
một con gà giò, càng mềm càng dễ nuốt. Đàn bà trẻ chỉ biết thụ hưởng và
nhờ nhợt. Anh thích được cung phụng như cậu bé 16 tuổi lần đầu tiên nếm
mùi trái cấm dưới ban thờ nghi ngút mùi trầm hương.
Cô không nghi ngờ gì bà chị họ danh giá vẫn thỉnh thoảng đi công tác ghé qua. Cô cũng không để ý tại sao mới chưa đến 40 hai vợ chồng đã ngủ riêng. Cô cần rảnh rang lấy thêm cái bằng tiến sĩ. Cô muốn mua nhà, tậu thêm đất ở ngoại ô Paris. Còn anh, anh ăn chay, lập am thờ, thỉnh thoảng lại nhập thất cả tuần lễ. Cô tự hào có người chồng ngoài cực mộ đạo, còn đẹp trai và nổi danh trong giới truyền thông.
Cho đến một hôm xuống thăm chồng nhập thất, cô nhìn thấy một cảnh
tượng rất sốc. Anh trần truồng khỏa thân trước camera. Trong màn hình,
một bên là nàng, bà chị họ, và bên kia, chính là vị nữ giáo sư tóc bạch
kim khả kính. Tất cả đều không quần áo.
Phải mất rất nhiều thời gian anh mới thuyết phục được cô rằng đây là
một nghi lễ tôn giáo. Để cứu vãn cuộc hôn nhân, anh chấp nhận bỏ đạo, xa
rời tín nữ. Nhưng từ đó, nằm cạnh vợ, anh chỉ còn là một tay công công
chính hiệu. Nàng vẫn bay sang gặp anh đều đặn, còn gấp gáp hơn xưa,
nhưng dù đã làm đủ mọi cách, anh vẫn bất động như một gã hoạn quan. Cả
thuốc cường dương kích dục, máu lạc đà, giun biển, nhuyễn thể đỏ, vẹm
xanh, nha phiến hồng phiến,cả trầm hương ấn độ, xạ hương tây tạng, rủ cả
bà giáo sư tham dự vào nghi lễ tôn giáo tập thể, anh vẫn xuội lơ, tuyệt
không nhúc nhích. Như con chim chết trên nấm mồ vô chủ, là anh.
Đồ vô ơn, đồ phản bội, thằng biến thái, nàng rủa xả anh. Dọa sẽ kể
hết với cô, người đích danh do nàng chọn làm phối ngẫu cho người tình
trẻ con. Tôi thách đấy. Anh gào lên, tu tu khóc. Cô ấy biết hết rồi.
Anh thay đến năm ông bác sĩ tâm lý, cả chục nhà trị liệu. Anh bỏ đạo
Phật theo Chúa, nghiên cứu cả khải huyền lẫn thánh Ala. Anh không biết
mình ở đâu, nhảy hết từ hãng truyền thông nọ sang hãng truyền thông kia,
nơi nào cũng có mặt nhân vật nhàu nhĩ răng khểnh và tóc xoăn, làm
truyền thông mà vô hồn và vô cảm đến mức mỗi khi xuất hiện là trẻ con
không dám biếng ăn vì tưởng đấy là Al công nghệ.
Sau cùng, nàng bỏ cuộc. Công trình đầu tư hơn hai mươi năm biến cậu trai tơ thành gã đàn ông lọc lõi coi như thất bại.
Anh đã được tự do.
***
Ps: Kết thúc thế vận hội Olimpia 2024 tại Paris, người ta vớt lên từ dưới sông Seine một người đàn ông châu Á tóc xoăn không giấy tờ tuỳ thân. Nhân diện vẫn bỏ ngỏ vì không có thân nhân nào khai báo về trường hợp mất tích. Nhà chức trách đành xếp hồ sơ khai tử vào mục: vãng lai.
Cùng lúc, nữ giáo sư cho ra mắt bộ tranh mới cùng bộ sưu tập rượu vang tại tư gia của bà. Bức hoạ vẽ người đàn ông tóc xoăn được đánh giá cao vì bút pháp đột phá. Bức hoạ có tên là: vô danh.
-
KIỀU THỊ AN GIANG
Comments
Post a Comment