Chuyện Vãn: Buồn Ơi Chào Mi… Già Dịch - Vương Trùng Dương
Trong tác phẩm Giông Tố của Vũ Trọng Phụng ấn hành năm 1936. Nhân vật chính trong tác phẩm nầy Nghị Hách, đại tư sản giàu có. “Năm trăm mẫu đồn điền trong tỉnh nhà, có mỏ than ở Quảng Yên, ba chục nóc nhà Tây ở Hà Nội, bốn chục nóc nữa ở Hải Phòng. Cái ấp của hắn đồ sộ nhất tỉnh, đến dinh quan công sứ cũng không bằng” (Giông Tố).
Trên đường đến làng quê thăm ruộng lúa, trong lúc chờ người sửa chữa cái xe bị hỏng, hắn nhìn thấy cô gái quê xinh đẹp tên Thị Mịch... Thèm nhỏ dãi nên làm ra chuyện “ép liễu nài hoa”!
<!>
Vụ hiếp dâm thô ấy đã khiến Nghị Hách bị dân làng Quỳnh Thôn đem lên kiện quan lớn. Quan huyện Cúc Lâm là người tân học, hứa rằng nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô thôn nữ. Nghị Hách tìm mọi cách mua chuộc và thông đồng quan trên khiến quan huyện Cúc Lâm từ chức. “Chúng mày muốn rút đơn ra hay chúng mày muốn ngồi tù nào?… Nào, thế lão đồ kia muốn xin bồi thường mấy trăm bạc thì để ông phê vào đây rồi ông đệ mẹ nó lên tỉnh cho chúng mày khốn khổ cả đi nào. Vô phúc thì đáo tụng đình đấy, các con ạ” (Giông Tố)
Thị Mịch dù đã có người chồng sắp cưới là Long nhưng vì lỡ hoài thai với kẻ đã hiếp dâm mình nên phải lên xe hoa với Nghị Hách. Cô làm vợ lẽ của lão Nghị, sau bà chính thất và mười một nàng hầu của hắn ta. Dù đã làm vợ lẽ Nghị Hách nhưng Thị Mịch và Long vẫn lén lút ngoại tình với nhau. Cô gái quê mùa Thị Mịch, chân lấm tay bùn, thậm chí từng tự tử vì nỗi nhục nhã sau cơn cưỡng hiếp. Vậy mà từ khi được gả làm lẽ nhà Nghị Hách, sống trong sung sướng, thị đã trở thành một người đàn bà suy nghĩ phức tạp và có tính cách dâm đãng. Thế là Nghị Hách bị cắm sừng. Nghị Hách có rất nhiều vợ nên không ngờ rằng Long chính là con đẻ của hắn. Còn Long cũng không bao giờ ngờ mình là con của Nghị Hách, và lấy Tuyết là em ruột mình, và thông dâm với Thị Mịch khi Thị Mịch đã làm lẽ Nghị Hách là thông dâm với vợ lẽ của bố.
Nghị Hách đúng là tên vô lại “Trong số mười một cô ấy, có tám cô gái quê một trăm phần trăm, và ba cô là gái giang hồ lượm lặt. Nếu chủ nhân mà ở nhà thì dù sao cũng phải sẵn có đàn bà để chủ nhân ông sai bảo việc vặt, hoặc ngứa mồm thì hôn một cái, ngứa tay thì sờ soạng một cái cấu véo một cái…” (Giông Tố). Nghị Hách là nhân vật tiêu biểu loại gìa dịch…
Phát sinh từ những từ chửi thô tục thì con người ta dùng những từ chửi khéo hơn nhưng không kém phần nặng nề nên mới có từ “mắc dịch” thay cho “bệnh hoạn”, “thối tha”, “mất nết”...
Trong bài Già Dịch của tác giả Hoàng Đức ví von: Tôi hoàn toàn mù tịt về xuất xứ của hai chữ “Già Dịch”. Chẳng biết danh từ kép này do ông, bà nào “sáng chế” ra để miệt thị những đấng liền ông ít nhất cũng đến tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” chứ dưới năm mươi thì ai dám gọi là lão già…
… Già, là bắt buộc, dù không thành văn tự, trên dưới 60 tuổi đời. Còn “dịch” thì thật là thiên hình vạn trạng vì trên đời có rất nhiều thứ dịch như dịch tả, dịch hạch, dịch cúm người và hiện nay là dịch cúm chim vv.... Tôi dịch y chang chữ “bird flu”, xin quý vị đừng xuyên tạc chữ chim nhé.
Tiếng Việt Nam ta vốn giàu nên chỉ có một sự vật mà có thể dùng không biết bao nhiêu từ ngữ để diễn tả. Vậy để được mang danh là “già dịch” các lão già phải có những hành vi hay ngôn từ mang không nhiều thì ít tính chất “dịch” trong đó mới xứng đáng với hai chữ có tính cách miệt thị nhưng đôi lúc cũng là một lời mắng yêu, rất dễ thương và xúc động lòng già khiến cho “bần đạo thấy phơi phới trong lòng”…
… Thật khó xác định như thế nào thì gọi là “già dịch”. Cũng những ngôn từ đó, những hành vi đó, nhưng xuất phát từ một thanh niên thì không bị buộc tội là “dịch”. Trái lại nếu là một trưởng lão thì lại bị mắng là “già dịch”. Đúng là không công bằng! Không còn gì là “kính lão đắc thọ” hết. Thời đại văn minh nên tôn ti trật tự trong xã hội bị đảo lộn tùng phèo! Thôi thì cũng đành chịu vậy!...
… Tỷ dụ: như một anh già bảy mươi lò mò về Việt Nam nhờ mai mối, quăng tiền dollar ra để dụ dỗ gái tơ hay cưới vợ bé, vợ mọn thì chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị gọi là “già dịch” không chạy trốn đi đàng nào được hết. Kể ra thì cũng khổ cho mấy ông già còn động lòng xuân, tuy tuổi già nhưng tâm hồn còn non trẻ. Ngày xưa cụ Nguyễn Công Trứ trả lời cô dâu trong đêm động phòng, viết trong bài ca trù “Tuổi Già Cưới Vợ Hầu” trong hai câu chữ Tàu:
“Tân nhân dục vấn lang niên kỷ?
Ngũ thập niên tiền nhị thập tam”
Cụ làm thơ, đâu có nghe ai dám bảo cụ là “già dịch” đâu mà trái lại còn khen ông cụ có số đào hoa, bay bướm, phong lưu mã thượng…”.
“… Tôi tự hỏi tại sao chỉ có lũ đàn ông chúng tôi bị mắng “già dịch” mà các bà thì lại “bình an như người lành dưới thế”. Họa hoằn lắm mới nghe được với 4 chữ: “bà già giết giặc”, nhưng ý nghĩa miệt thị nhẹ nhàng hơn nhiều.
Riêng tôi, tôi chỉ thích được nghe mắng yêu, đặc sệt giọng Nam Kỳ Quốc: “Thật là cái anh dịch dzật gì đâu...!” Nghe ra âu yếm làm sao! Quý vị có đồng ý với tôi không? Nếu đồng ý thì cố gắng đi kiếm cho ra người có thể mắng bạn như thế cho lòng xuân phơi phới, thấy mình vẫn còn đường tương chao tức là “còn nước, còn non, còn cô bán rượu anh còn say sưa”.
(Hoàng Đức)
Bài viết Gặm Cỏ Non của Song Thao vào tháng 7/2020 rất thú vị. Lời kết của tác giả: Tôi kể vài chuyện trâu già cỏ non để tặng mấy ông bạn già của tôi. Chẳng biết các ông ấy vui hay… ngậm ngùi!.
Trước đây tôi có viết bài phiếm về chuyện “trâu giả gặm cỏ non”, trong đó trích những mẩu chuyện có thật xảy ra trong ở xứ Cờ Huê và trong nước, vì tế nhị nên chỉ gọi nhân vật X, Y, Z để khỏi phiền hà.
Điển hình như câu chuyện Trâu Già Gặm Cỏ Non của Phan Nhật Bắc trên trang mạng Hội Quán Phi Dũng với ông Tấn ở Úc châu:
“Ông Tấn dáo dác nhìn ra hướng cổng phi trường, tay cầm tấm hình con bé vừa mới quen khoảng 6 tháng trên mạng. Tuổi nó cở khoảng cháu gái của ông, hoàn cảnh rất bi đát. Nào mẹ bị bịnh tim, cha thì chết vì tai nạn từ khi nó còn nhỏ… một vở kịch thật hoàn hảo giăng ra chờ ông Tấn già còn yêu nhi đồng. Bao nhiêu năm sống trong gọng kèm kẹp của mụ vợ có bí danh La Sát, ông hầu như mất cả tự do…
… Ông thoáng giật mình quay lại. Cô gái ông quen trên mạng xuất hiện bằng xương bằng thịt, tới nắm tay ông. Ông cười toe toét, miệng đã rộng càng rộng hơn. Trước khi về VN gặp người yêu trên mạng, ông đã tân trang lại dung nhan, nhuộm tóc, cấy răng, tập thể dục cho phong độ. Ông Tấn mới 6 bó rưỡi (65 tuổi), nếu chịu khó tẩm bổ sâm nhung, bào ngư nấm đông cô, thịt dê kèm theo Viagra ông dư sức tiếp chiêu đối thủ mọi nơi mọi hoàn cảnh…
Vừa vào khách sạn, ông nhào vào phòng tắm, tắm gội và nuốt viên thuốc Viagra trợ lực, xong nhìn ra nói:
- Em vào tắm luôn đi
Nhìn ông già Việt kiều da thịt nhão nhoẹt Trâm đâm ra mất hứng nhưng lão chi tiền đẹp quá, bỏ uổng. Thôi mọi sự được lúc nào hay lúc đó, chỉ sợ lão thượng mã phong thì khổ. Trâm thoát y đi vào phòng tắm…”
Và đoạn kết: ...Đời ông không cũng hoàn không, nếu còn chăng là nỗi dằn vặt của lương tâm vì ông đã về VN gặm cỏ non… Nỗi ân hận này chỉ riêng mình ông biết”.
Với nhân vật của công chúng (public figure), tác giả Thanh Tuấn (Theo Sina) trước đây đề cập các chuyện tình “trâu già thích gặm cỏ non” dậy sóng dư luận ở xứ người, trong đó có hai nhân vật trong giới điện ảnh:
Cụ ông 84 Chalong Pakdivijit vừa bước sang tuổi 84, từng là một đạo diễn phim hành động nổi tiếng của Thái Lan đã gây bất ngờ khi tuyên bố kết hôn với nữ doanh nhân xinh đẹp kém mình 45 tuổi vào cuối năm 2014.
Trâu già thích gặm cỏ non kém tận 3 giáp. Từng được công chúng nhớ mặt khi công khai cặp kè cùng “người đẹp thích cởi” Can Lộ Lộ, đạo diễn Đặng Kiến Quốc lại tiếp tục gây chú ý bởi mối tình “ông cháu”!
Trước khi đến với Vương Diễn và Can Lộ Lộ, Đặng Kiến Quốc đã bị dư luận gắn mác “trâu già thích gặm cỏ non” với hàng loạt thiên tình sử cùng danh sách bạn gái cũ đều là những người đẹp kém ông cả chục tuổi.
Nếu gọi “trâu già” dành cho ông già nhưng với bà già thì gọi thế nào?. Phổ biến nhan nhản ở trong nước trên video, YouTube… những bà già “rửng mỡ” lấy kép nhí vào độ tuổi cháu còn khoe khoang đáp ứng tình dục, thật lố bịch và không biết xấu hổ.
Nhân vật trong điện ảnh Hồng Kông, Lý Long Cơ đảm nhận vai diễn Vương Trùng Dương trong tác phẩm Thần Điêu Đại Hiệp. Hai hai cuộc tình tan vỡ. Đầu năm 2020, Lý Long Cơ, 70 tuổi gây xôn xao khi lộ ảnh thân mật bên một người đẹp chừng 20 tuổi trong một bữa tiệc. Thời điểm ấy, Lý Long Cơ bị cư dân mạng “ném đá” dữ dội. Nhiều người chỉ trích nam diễn viên là “trâu già thích gặm cỏ non”, “gã chồng tồi tệ, có vợ mà vẫn ngang nhiên ngoại tình với gái tơ, không biết xấu hổ"...
Người đẹp Chris Wong, kém ông đến tận 40 tuổi. Năm nay, Chris Wong vừa tròn 30 tuổi, ít tuổi hơn cả con gái đầu của chồng!
Nghĩ cho cùng, thương quá đi thôi bởi sự tị hiềm, ganh ghét, đố kỵ… vô lối để tự “bôi tro trát trấu” tự bản thân vào mặt mũi tóc tai!
Bậc tiến bối Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày xưa đã khuyên nhủ trong bài thơ Cảnh Nhàn “Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ... Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao”.
Hiện nay trên chính trường xứ Cờ Hoa đang dậy sóng chuyện già dịch với đảo ấu dâm với gái vị thành niên, trở thành đề tài bàn tán trong giới tuyền thông khắp nơi. Ở đây chỉ nhắc lại quá khứ đã được phổ biến hợp pháp.
Tỷ phú Jeffrey Edward Epstein (1953-2019), năm 1998 mua đứt hòn đảo Little St. James và Great St. James, của nhà đầu tư Arch Cummin thuộc quần đảo Virgin, khoảng 5,500km2 với giá 8 triệu đô vào thời điểm đó. Ngoài ra ông tỷ phú nầy còn có biệt thự sang trọng ở Manhattan, New York và Palm Beach, Florida… Năm 2016, Epstein còn mua thêm đảo Great St. James gần đó với giá 18 triệu đô.
Ông bà ta nói “có tiền sinh tật”, “ăn no rửng mỡ” nên ăn chơi, thác loạn… vượt ra khỏi luân thường đạo lý, dục vọng không giới hạn! Vì vậy ông biến hai hòn đảo nầy trở thành dinh thự nguy nga, dựng lên hàng rào tự nhiên bằng những cây cọ cao vút rất thơ mộng. Trên đảo có 5 công trình chính, bao gồm những ngôi biệt thự, thư viện, rạp chiếu phim, hồ tắm và một khu nhà chòi. Có phi trường nhỏ. Ngoài ra, tại đây còn có một khu đầm đầy chim hồng hạc.
Nơi cư trú chính của Epstein ở Little St. James là một dinh thự có mái màu ngọc lam lấp lánh, nằm ở phía đông bắc hòn đảo. Các nhà khách nằm ở khu vực tây bắc và đông nam.
Lâu đài được xây dựng với những bức tường màu kem, mái nhà màu lam sáng - trông hệt một ngôi đền nằm trên đỉnh đồi. Phía trước dinh thự là bể bơi, còn có vườn trồng rau quả.
Những người làm thuê trên hòn đảo tư nhân này đều mặc áo polo đen hoặc trắng - kiểu áo mà Epstein ưa chuộng. Nhân viên phải ký cam kết bảo mật thông tin và buộc tuân thủ quy tắc nghiêm cấm. Hòn đảo này giống như một pháo đài nổi bất khả xâm phạm. Hòn đảo của Epstein trong tấm màn bí ẩn như vậy.
Epstein cho là dùng thuyền, phi cơ và phi cơ trực thăng để đưa phụ nữ và trẻ em gái (11-17 tuổi) đến đảo tư nhân của mình, thời điểm diễn ra là từ năm 2001-2019. Người địa phương gọi chúng là “Đảo Ấu Dâm”, “Đảo Orgy” hay “Hòn đảo tình dục kín đáo” của Epstein.
Epstein đã huấn luyện những gã trợ thủ chuyên săn tìm “con mồi” để đưa đến đảo. Với những hứa hẹn trên trời dưới đất. Thậm chí, bọn chúng còn đến tận trường học để dụ dỗ, “tuyển chọn” với lời hứa về công việc nhẹ nhàng cùng số tiền trong mơ. Nạn nhân của Epstein ban đầu chỉ là những thiếu nữ lao động nghèo nhưng sau đó dần mở rộng ra với cả các sinh viên, du học sinh đặt chân đến Mỹ với ước mơ làm giàu.
Những cô gái trẻ bị dụ dỗ được đưa lên con tàu có tên là Lady Ghislaine, đặt theo tên của bà làm cầu nối trong đường dây “tuyển dụng” các cô gái vị thành niên.
Nhiều cô gái vị thành niên cho biết họ bị dụ dỗ đến nhà Epstein bởi chiêu massage kiếm thêm tiền. Dần dà biến cô gái massage phải ăn mặc hở hang, có khi phải khỏa thân… rồi bị lạm dụng tình dục “theo nhiều cách và ở nhiều địa điểm khác nhau”...
Epstein khi biến “Đảo Ấu Dâm” làm chốn ăn chơi, chiêu dụ đám mày râu quyền quý, máu mặt, giàu sang trở thành “già dịch” mất nết mà danh sách hiện nay đang gây xôn xao trong dư luận…
Thành ngữ ta có câu “Cây kim trong bọc có ngày lòi ra” tương đương với câu “What's done in the dark will come to light” hoặc “The truth will out”… Dù có cố gắng lấp liếm, che giấu, những việc làm khuất tất, những bí mật hay sự thật dù được giấu kín đến đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ bị bại lộ.
Thử hình dung nay các lão ông khi phải “chường” mặt ra trò bỉ ổi “lạm dụng tình dục” với trẻ vị thành niên, nghiêm cấm bởi luật pháp Hoa Kỳ. Các cụ bà không ngại gì mà phán “đẹp mặt chưa”.
Truyền thống đạo lý của các cụ bà của ta ngày xưa với tâm hồn nhân bản nên chỉ than vãn “xấu chàng hổ thiếp”!
“Vợ chồng là nghĩa già đời
Ai ơi chớ nghĩ những lời thiệt hơn”
Hay: “Đắng cay cũng chịu, vui thương cũng nhờ”
“Đạo chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương”.
Nhưng với cụ già dịch trên đất tạm dung thì sẽ không như các cụ bà ngày xưa mà “Đắng cay ráng chịu, già đầu mà ham”!
Thiện tai! Mượn tựa đề tác phẩm rất ăn khách ở miền Nam VN trước đây Bonjour Tristesse của nhà văn Françoise Sagan để ngỏ lời Bonjour Tristesse! Buồn Ơi Chào Mi... Già Dịch.
Little Saigon, July 2025
Vương Trùng Dương
(Tác giả gởi)
Comments
Post a Comment