LƯU VONG - Trần Yên Hòa
tranh nguyễn trung
LƯU VONG
Buồi trưa nằm nhớ lũy tre làng.
Tiếng tre kẽo kẹt theo gió đưa
Gát tay lên trán mà quay quắt
Có một tuổi thơ ở chốn xưa
<!>
Ta xa quê chừng năm mươi năm
Ta lưu vong chừng ba mươi năm
Sống ở xứ người sao cô quạnh
Lòng vẫn hoài mong một chỗ nằm
Thân lưu vong nên mãi xa nhà
Tối ngủ mà nhớ quay nhớ quắt
Về một nơi không còn của ta
Một nơi gọi tên là cố xứ
Không biết chốn xưa là chốn nào
Quán Rường Tam Kỳ hay Sài Gòn
Nơi nào cũng có chân ta đó
Cũng ăn mòn cơm ngày tơ non
Bây giờ xứ Mỹ chừng xa lắc
Xa mẹ cha xa vùng cố quận
Thân lưu vong mãi vọng quê nhà
Ngóng cổ về phương đông dằng dặc
Thu nao
Thu đang đến nghĩa là em đang đến
Bước chân em xao động cả san hà
Ta dại khờ ôm gối mộng tình ta
Ta khốn khổ bơ vơ nhìn lá chết.
Em thổi gió cả một trời sương tuyết
Một rừng cây xào xạc lá khô kêu
Con ngựa hí suốt chặng đường mê mệt
Lá vàng ơi, thu đến tự bao giờ
Ta vẽ trong ta nhiều trang tình sử
Một rừng phong vàng ruộm cả non sông
Ta huyển hoặc em một loài chim lạ
Hót líu lo trên nhã nhạc cây cành
Em trổ nụ đời ta thêm hương sắc
Đất nở hoa khai phóng cuộc tồn sinh
Em thay áo ta mùi hương trầm mặc
Cuộc nhân gian hạnh phúc được bao lần
Em đã đến, ơi thu vàng đã đến
Ghé môi hôn cùng hoa cỏ gọi mời.
Ta mắc lưới em như dòng sinh mệnh
Em vàng hoa, ta mắc võng ta chơi.
Trần Yên Hòa
Comments
Post a Comment