Mỗi
lần qua sông Cái Lớn, Giang lại nghĩ chắc tới già, tới chết, mình sẽ
chẳng bao giờ rời chiếc ghe nhỏ này đâu. Cũng khúc sông này, năm Giang
mười tuổi, má Giang chết. Hôm đó, trời mưa nhỏ nhưng gió nhiều, gió bạt
tay chèo liêu xiêu. Nước từ vàm sông cuồn cuộn đổ ra. Chiếc ghe bạt nước
tấp vô sà lan chở cát. Ông Chín, ba Giang, chống đằng mũi; má Giang,
chống đằng lái. Giang ngồi trong mui ghe, ôm con Thuỷ vào lòng.
<!>
Giang
thấy rõ ràng lúc cây sào trong tay má đang chỏi vào thành sà lan trượt
hướt lên, má ngã xuống, đầu má đập vào cái gờ sắt, đôi chân còn bíu vào
ghe. Rồi má cong lại như chiếc võng, hụp vào sông. Giang khóc điếng,
bồng con Thuỷ lồm cồm bò về đằng sau lái, Giang còn kịp nhìn thấy mái
tóc má trôi loà xoà liêu phiêu trong làn nước rồi mất hút.
Giang
không hiểu tại sao mình nhớ hoài, nhớ ràng ràng cái ngày đó. Cho nên
qua vàm lần nào Giang đều kéo con Thuỷ ra, Giang chỉ: má chết chỗ này
nè. Con Thuỷ ừ hữ như không. Giang hỏi: không nhớ à? Thuỷ lắc đầu.
Cũng
phải, lúc đó con Thuỷ còn mềm xèo, nhỏ xíu như con mèo mướp. Hệt như
Giang, nó lớn lên trên ghe. Lúc buôn bán, lúc nấu cơm, ông Chín không
bồng được, Giang buộc sợi dây dù vô chân nó, đầu kia Giang buộc vô mui
ghe. Con Thuỷ bò chán bò chê rồi nằm ngửa ra, ngó những trái cà, trái
khóm, trái bí, bầu ông Chín treo lúc lỉu trên nhánh chà đằng mũi ghe. Có
lẽ nó biết thân mình mồ côi mẹ nên nó dễ chịu, dễ tánh.
Gia
đình ông Chín sống hẳn trên ghe. Cảnh của ông cũng buồn lắm. Nhà nghèo,
ra riêng, gia đình chỉ cho hai công đất. Năm Giang ba tuổi, Giang lên
sởi. Ông Chín bán đất cứu con. Số tiền còn dư lại, ông mua chiếc ghe nhỏ
đi bán hàng bông. Cả nhà dắt díu nhau linh đinh sông nước. Có lúc vừa
ghé lại bờ, chưa kịp buộc dây ghe vô gốc mắm, do quẩn chân lâu ngày
Giang đã chạy lên bờ, chạy cuống chạy cuống như điên trên đất. Má Giang
rớt nước mắt: "Con nhỏ thiệt thòi...". Ông Chín an ủi: "Vì miếng ăn mà,
mình ơi".
Sau này khi vợ chết, không hoàn toàn vì miếng ăn mà cả
nhà ông Chín trôi dạt hết dòng sông này đến con kinh kia. ở đáy con
sông nào đó còn là nơi gởi gắm xương thịt của người đàn bà xấu số - má
Giang. Những buổi tối, buộc ghe vô gốc tra bông nở vàng cặp mé sông, ông
Chín dạy chị em Giang học. Có được chút vốn học hành nhỏ nhoi, ông dạy
bằng hết. Giang lanh lợi hơn con Thuỷ, học ít mà tính rợ cực kỳ giỏi.
Buôn bán lu bù mà nó tỉnh như không. Nó tính toán hết, mua rau trái,
đường đậu tạp phẩm cho chuyến đi, chở than, chở củi chuyến về. Nhiều
chuyến bốc than còn nóng chất dưới sạp ghe, chị em Giang nằm trên đó mà
ngủ, sáng ra lưng phồng rộp. Ông Chín ứa nước mắt, cắn răng biểu: "Lần
sau thôi nghen, con Hai".
Bây giờ hỏi lại Giang nói không có con
kinh, con rạch nào mà ghe chưa đi qua, không có đường ngang ngõ tắt nào
mà ông Chín không biết. Xuôi dòng, ngược dòng, con nước kém, con nước
ròng... Không ai nói với ai, nhưng cả nhà ông đều nghĩ, chắc là sống như
vầy hoài, như vầy mãi thôi. Chị em Giang đùa nhau sau này lấy chồng, ra
riêng, ba cho mỗi đứa một chiếc ghe. Con Thuỷ nói nó không lấy chồng,
nó ở vậy đi bán với ba, nó nói mà giọng hơi buồn. Ông Chín nghe rồi như
gió ùa về, lòng tự dưng nghe đau xót. Rồi khi hai đứa con gái ông sinh
ra những đứa con, chúng lại phải sống cuộc đời lênh đênh như má chúng,
ông nghĩ vậy, đâu có được. Những buổi chiều ghé đi qua thị trấn, qua phố
huyện, giờ tan học nhìn đám học trò túa ra cổng trường, đám học trò áo
lem mực, tay kẹp nách cái cặp, tay mang bình nước, con Thuỷ lón lén đắm
đuối nhìn lên, mắt ông Chín cháy âm âm một nỗi gì đau đáu.
Giang
gặp hoài đôi mắt đó, Giang thương ông quá đi thôi. Giang lấy chồng.
Chồng Giang tên Thuấn ở Ðập Sậy. Những lần đậu ghe lại buôn bán, Thuấn
đều mời ông Chín lên nhà uống rượu. Nhà Thuấn không giàu nhưng cũng đủ
mặc đủ ăn, có đất làm ruộng, gần trường xã. Ông Chín chọn Thuấn trước,
ông hỏi Giang có ưng không. Giang ngồi chải tóc, chải tới rát da đầu,
vuốt ra từ cây lược mớ tóc rối (như lòng mình rối). Giang gật. Giang lấy
chồng hôm mười chín tháng hai, khi dọc những triền sông, trên những đám
chùm gọng, những rặng ráng... loài chùm gởi tơ hồng phủ lên một màu
vàng óng, rồi chi chít những bông hoa trắng con con như hột tấm mẳn. Mấy
chiếc ghe bạn kè lại thành bè, đậu phía ngoài đập. Ðám đàn bà con gái
bê những cái cà ràng nhóm củi nấu ăn trên bờ. Hiện - bên ghe bạn - cũng
bày đặt đi đốn lá dừa về bẻ vòng nguyệt trên mũi ghe nhà Giang. Ngày vui
của Giang mà Hiện lầm lì, có cười cười cũng héo xèo. Nửa đêm nhóm họ,
rượu uống sương sương, Hiện ca Tình anh bán chiếu mà nước mắt ròng ròng.
Hiện lấy mu bàn tay quệt nước mắt, trợn trạo biểu: "Rượu xứ nầy cay dễ
sợ". Rồi dòm trong ghe thấy Giang ngồi xếp quần áo với con Thuỷ, Hiện
kêu: "Chắc sau này mình hổng gặp được nữa, cô Hai hen". Giang ngước lên
cười buồn . Con Thuỷ thày lai: "ảnh thương chế đó". Giang vỗ đầu em:
"Thương khỉ khô gì mà không chịu nói, hả?". Con Thuỷ cười: "Chế hỏi cái
bộ như em là ảnh vậy". Sáng sau, Giang mặc áo dài từ dưới ghe bước lên,
ông thợ chụp ảnh chụp được một pô đẹp ơi là đẹp, đẹp nhất là quanh Giang
mớ bông tra vàng rụng tơi bời lừng lững như hàng trăm cái chuông.
Giang
ở nhà chồng rồi, con Thuỷ buồn lắm. Nó thay Giang buôn bán cho ông Chín
nghỉ ngơi sau bao ngày lèo lái. Nó lanh lợi, mau mắn không bằng Giang
nhưng được nước siêng. Ngày nào nó cũng lật lịch coi, tới con nước ba
mươi đi bán vùng xóm rẫy về, ghe ghé Ðập Sậy thăm chị nó. Có bữa dọn cơm
nó vô thức dọn thừa đôi đũa, cái chén, ông Chín rày: "Mai mốt bay lớn
bay cũng lấy chồng, chị bay đâu ở được với bay hoài". Nói vậy mà sao
lòng ông cũng cồn cào nhớ.
Ghé Ðập Sậy, Giang đòi ông Chín ở lại
một đêm, cho Giang xuống ghe ngủ với con Thuỷ. Giang than nức nở: "Trời
ơi, con nhớ ghe quá trời đất đi". Xuống ghe, Giang đưa tay rờ rẫm từng
món hàng, từng miếng sạp. Trên nhà, ông Chín ngồi uống rượu với Thuấn.
Thuấn uống dữ, anh toàn tợp nguyên ly. Uống xong rồi lè nhè than: "Con
nuôi con Giang như nuôi con sáo, hổng biết giờ nào nó xổ lồng nó bay.
Con Giang là vợ con, nó ở đây mà lòng dạ nó ở đâu á...". Ông Chín lặng
người.
Thường thì cơm nước, quét dọn xong hễ hở ra giờ nào Giang
lấy xuồng chèo đi giờ ấy. Trời đất, nó đi đâu? Thuấn cười chua chát:
"Hổng biết, nó chèo khơi khơi vậy đó ba à, con cũng nghi bậy trong bụng,
có bữa con rình đi theo, vợ con chèo đã đời rồi nó buông chèo lụi vô
đám lá, lấy tay vịn, ngồi ở đó. Rồi chèo về, vậy à". Ông Chín thở dài.
Ðêm
đó Giang nằm dưới ghe. Giang hỏi con Thuỷ: Vậy chớ ghe mình bán có đắt
không, bây giờ ghe mình thường về đậu ở bến nào, ba còn buồn, còn uống
rượu ban đêm không... Thuỷ trả lời muốn mệt. Con Thuỷ nói:
- anh
Hiện gởi lời thăm chế, ảnh hỏi em hoài hà, hỏi vậy chớ chế lúc này vui
hông? Em nói em hổng biết. Sao mà em thấy ảnh tội nghiệp thiệt. Phải
chi... - Con Thuỷ lúng búng dừng lại rồi thẹn thò nói tiếp - Phải chi có
cái gì thường được, mình thường cho ảnh.
Mắc mớ gì mà phải bồi
thường - Giang cười rồi giật mình. Con Thuỷ năm nay mười tám tuổi, nó
lớn thiệt, lớn mau quá. Giang nhớ cái ngày con Thuỷ có kỳ kinh nguyệt
đầu tiên, nó lụi đầu giấu vô mớ cốm gạo treo lủng lẳng khóc mướt. Giang
bảo không sao đâu, không sao đâu mà chực rơi nước mắt. Giang nghĩ phải
chi còn má. Thuỷ còn có chị nó, chớ ngày đó của Giang, Giang cũng khóc
mà không thể hỏi ai. Ông Chín tinh ý biết, ông lặng lẽ qua bên ghe nhà
Hiện, nhờ má Hiện. Ngồi hút thuốc như ống khói tàu, lần đầu tiên ông
thấy mình bất lực, vô dụng và bối rối trước đứa con gái đáng thương.
Nhớ
lại nhiều chuyện quá, Giang không ngủ được. Con Thuỷ bày ra chuyện lắc
ghe, lắc như là ghe đang bị sóng vậy, nó biểu "chắc là chế quen ngủ vậy
rồi, êm êm hổng chịu". Giang thiếp đi, thấy mình đang ở trong một cơn mơ
mà giấc mơ cũng tròng trành.
Khi ra về, nhìn bóng Giang xơ rơ
đứng tiễn bên hàng me, ông Chín dặn lòng, thôi, sau nầy có nhớ thì lâu
lắm mình mới ghé thăm. Rồi nó sẽ quen, sẽ quên đi. Nó phải biết cách
sống với đất để nghĩ về tương lai những đứa con của nó.
Nhưng
chưa đầy con trăng đã thấy Giang khăn gói về bến Xã Xiêu. Giang lần theo
mấy chiếc ghe bạn hỏi thăm rồi quá giang họ về. Ông Chín thấy Giang
lòng đau bầm. Ông gằn gằn hỏi: "Con Hai! Bay đi đâu?" Giang cúi mặt:
"Con nhớ ghe quá hà, con nước rồi ba không thèm ghé thăm con". Giang nói
thêm, nói Thuấn cho Giang đi, chừng nào muốn về thì về, "ảnh dễ ghê vậy
đó ba à". ông Chín đâm sầm ra ngồi đàng lái, vấn thuốc rồi bập bập trên
môi mà không buồn đốt. Con Thuỷ sợ ông giận Giang, nó men ra nói khơi:
"Lâu lâu có con gái về thăm, sướng thấy mồ, ba đừng giận ba ha". Ông
không trả lời, lúc đó ông đang nghĩ về một người đã khuất, lòng ông chua
chát: "Tui biết tính sao bây giờ, bà ơi. Tui tính lầm một lần này rồi".
Nghe con Thuỷ cười với Giang rộn rã: "Chế ngủ trên nhà riết rồi cũng
quen mà, ngủ ghe vừa chật vừa nực thí mồ - Con Thuỷ nói hoài, nó thích
có đất, có vườn như bên chồng Giang - Có đất để làm gì hả? Ðể trồng cây,
ừ trồng cây ăn trái, trồng mít và trồng rau". Giang nhắc: "Ờ phải em
ham đất lắm, hồi nhỏ ghe đậu bến nào chế cũng coi em bắt mệt, cứ xoay
lưng là em chổng mông cạp đất ăn ngon lành. ¡n đất hoài bụng ỏng bụng eo
luôn, nhớ chưa? ".
Ông Chín lần vào trong, vẹt mớ bánh kẹo, giở
hũ gạo ra, moi dưới đáy một chiếc hộp sắt sơn đen. Ông gọi chị em Giang
lại, ông mở hộp ra, trong hộp một túi vải dây gút miệng. Ông ngồi xếp
bằng, trịnh trọng, trang nghiêm như thể ông sắp đánh đổi cái gì thiêng
liêng nhất trong cuộc đời. Ông từ tốn lấy từ trong túi ra từng chiếc
khâu vàng óng ánh, nói: "Ngày mai ba đưa con Hai về, thằng chồng bay
chắc đang trông...". Giang ngước nhìn trân ông rồi cụp mắt, cúi đầu. Dốc
ngược cái túi, ông Chín bảo:
- Dành dụm cả đời ba chỉ có bao
nhiêu đây thôi. Ba sẽ bán chiếc ghe nầy, về quê nội mua một miếng đất,
rồi ba với con Thuỷ cuốc đất trồng rau, có gì ăn nấy. Ba đi cả đời, ba
cũng mệt...
Con Thuỷ ngỡ ngàng nhìn vào mớ vàng rồi nó lặng lẽ
bò ra ngoài mũi ghe. Nó sợ còn ngồi trong đó, chút nữa thôi nó sẽ bật
khóc vì thương mình, thương ba. Con Thuỷ biết khi bỏ lại sau lưng hơn
nửa đời sông nước, ông Chín hẳn sẽ buồn lắm, đau lòng lắm. Trong này ông
Chín biểu Giang: "Ngủ đi. Rồi ngày mai...". Ông chờ Giang quay đi rồi
mới đốt nén nhang cắm trên cái trang thờ treo trên vách: "Còn bà, bà đã
thành nước, thành đất, thành cỏ thành cây, cha con tui ở đâu, xin bà
theo đó. Ðám cháu chắt chít của mình rồi sẽ chẳng phải chịu lênh đênh".
Giang
ngồi ở đầu vòm mui nhìn ra đằng trước. Con Thuỷ không biết mình đang
vui hay đang buồn, nó thẫn thờ buông chân xuống nước, khoả bì bõm, mắt
hướng về chiếc ghe của Hiện đang đậu sát bờ lá. Hiện biết Giang về nên
Hiện nằm ca sang sảng.
Con Thuỷ lầm bầm: "Chắc là sau này em không gặp được anh đâu".
Ðêm
nay cũng có gió nhiều, cà bắp trong đám lá dậy hương, cái mùi dân dã
không chịu được. Gió làm sóng chao ghe mà sao khó ngủ quá vậy nè.
Comments
Post a Comment