Thơ Nguyễn Yên
tranh Khánh Trường - Vầng trăng tật nguyền
đợi
có khi là ngọn đèn đêm,
có khi là ánh trăng lệch
có khi chỉ là đốm cháy nhỏ
cố tỏa sáng
là cánh cửa sổ mở tìm cơn gió
là bản nhạc cũ bật lên
bài thơ xưa rích trên bàn
đòi một dấu phẩy
thời gian qua đi
căn phòng vẫn nguyên vẹn
như thể những điều đã một lần khô quánh
trong tim
lại có thể - chảy về
buồn
không phải rưng rưng,
không phải thở dài
càng không phải quán vắng
với cốc cà phê nguội
không phải nhớ một người
không hối tiếc một điều
chỉ là khoảnh khắc
nghe gì đó lệch đi trong lòng
người thân thương
thành xa lạ
khoảng trống
đủ rộng đủ sâu
đủ để lọt vào.
hết
không phải không có ai
mà là có quá nhiều người đã từng là người đó
giờ không là ai cả
không phải vì thiếu vắng điều gì
mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết
giờ không là gì cả
Nguyên Yên
tháng 7, 2025
(Trịnh Y Thư gởi)
Comments
Post a Comment