tranh đinh cường Bài trăm năm Không biết bao lâu ta chưa gặp lại một vùng quê có một dòng sông dòng sông tuổi thơ của ngày nhỏ dại nâng niu đời ta như dải mây hồng Có lẽ rất lâu - trong giấc mơ nào ta trở về, miền thơ ấu hồn nhiên buổi chiều đồng quê, có loài chim chiện bay tít trên cao và hót, thật hiền Có lẽ rất lâu hình như sớm lắm ta đến trường cùng gió heo may ôm tập vở nhàu trông không rõ chữ thầy giáo gõ đầu, cô giáo khẻ tay Có lẽ rất xưa - ngày ta mới lớn ta đi cùng em, ta chạy cùng em ta làm xe đua, ta làm ngựa cỡi mộng mơ đầy tràn trang vở hoa niên Có lẽ rất xưa - ngày em vào xuân đôi má em hồng như trái bồ quân đôi mắt em đen như nhung, ướt rượt đốt cháy hồn anh, cùng nắng sân trường Rồi thế rồi thôi - ta lạc nhau mất lạc nhau đành đoạn suốt nửa đời lạc nhau trong giấc chiêm bao cũ biển loạn đờ...
tranh nguyễn trung BA MỐT: Dạo này đón, ông cháu it tâm sự, ông hỏi cháu chỉ trả lời cho qua không ríu rít như xưa. Rồi ông hồn thả theo gió, cháu nghêu ngao suốt dọc đường. Hôm nay cháu hát ông chú ý lắng nghe. Ông: Hoan hô hay quá. Cháu: Hi hi. Ông bài này cô mới dạy hả? Cháu: Không ạ. Ông: Ai dạy? Cháu: Cháu dạy ạ. Ông: Hóa ra là cháu tôi đã biết tư duy! Kkk BA HAI: Vợ tám điện thoại trong nhà sợ chồng biết bí mật, mang ra ngoài hành lang tám cho thoải mái. Sáng ngày ra cả chung cư mười mấy tầng biết bí mật đó hết chơn. Ô hô. Chàng: Thưa anh cho em chuyển thành phố ạ. Giám đốc: Cậu độc thân không vướng bận về làm gì. Chàng: Về kiếm vợ ạ. Giám đốc: Vô lý, họ cưới ầm ầm, các công trình xong cái nào cũng có vài đám cưới. Chàng: Dạ anh, họ trẻ nên dễ dàng, người lứa em đều có chông, còn lại toàn bà giá. Thành phố tuổi băm băm nhiều lắm ạ. Giám đốc: Thua. BA BA: Chàng và nàng dắt nhau lên đồi, lên cao tận đỉnh. Trăng sáng trong,...
Căn nhà của cha mẹ tôi dựng trên một khu đất rộng, chung quanh có hàng rào, là những cây chè tàu được cắt ngay hàng thẳng lối, có cổng ra vào được xây cao, có bức tường thành bằng quánh bao bọc. Tôi nhớ là tôi ở trần, ở truồng, bò quanh khu nhà bếp một mình. Nhà không có ai, mẹ tôi đi chợ, cha tôi đi làm ruộng, còn anh Giảng và chị Khiêm bỏ đi đâu không biết. Tôi một mình, bò qua, bò lại nơi ảng nước, nơi cối xay lúa, cối giã gạo. Bùn đất lấm lem, tôi vọc bùn, vọc nước, vọc đủ thứ. Tôi bò loanh quanh đợi mẹ đi chợ về, lúc đó tôi hai, ba tuổi gì đó.
Comments
Post a Comment