Nhớ nhà văn nhà thơ nhà giáo VŨ HÂN - Nguyễn Hàn Chung

 Nhà giáo Vũ Hân.
 
Người thầy dạy môn Việt Văn của tôi năm tôi học đệ nhị trường Trung học Bồ Đề Đà Nẵng 1967.
 <!>
 
Nhà văn Vũ Hân là thầy dạy môn Việt Văn tôi năm đệ nhị tại trường Bồ Đề Đà Nẵng năm 1967. Năm ấy Thượng tọa Thích Minh Tuấn làm Hiệu Trưởng . Tôi biết thầy đã mất nhưng bây giờ mới biết được tận tường về hành trạng của thầy.Thầy tật nguyền nhưng rất tài hoa .... Thầy ơi . Em nhớ lời thầy giảng và biết luôn nỗi bất hạnh sự uất nghẹn trong tình nghĩa vợ chồng của thầy... Có lần tôi đã mắng tên bạn học cùng lớp thầy cho nó ăn, ở nhà không tốn tiền chỉ có chở thầy đi dạy mà nó… Sao mi tàn nhẫn vậy T? Cả lớp chúng tôi đều biết .Nhưng biết sao bây giờ thầy bệnh tật như thế ...Than ôi hơn 50 năm qua rồi ...Cái thời binh lửa ...Xin thắp nén hương lòng tiễn thầy nơi cõi mô tê..
Vài nét về tiểu sử:
Vũ Hân sinh năm 1919 tại làng Minh Hương, thành phố Hội An, tỉnh Quảng Nam, mất ngày 11. 3. 1984 tại Sài Gòn. Ông đã có nhiều tác phẩm ra đời trong những năm 1950 như Đoạn Trường Tân Thanh Khảo Luận, Mai sau (Thơ), Giảng sách dưới trăng (Kịch thơ), Người điên giữa Kinh thành (Kịch thơ)
Vũ Hân bị dị tật, tay chân quặt quẹo, đi đứng, nói năng, cử động rất khó khăn. Tuy thế ông nổi tiếng là người có tật có tài, thông minh, giỏi văn chương, làm thơ, viết kịch thơ và dạy văn rất hay.
Vũ Hân yêu đắm say nhà thơ kiêm họa sĩ Hoàng Hương Trang một cây bút nữ nổi tiếng miền Nam bấy giờ cùng thời với các nữ sĩ tài hoa : Minh Đức Hoài Trinh, Tuý Hồng,Trùng Dương, Nguyễn Thị Thụy Vũ, Nguyễn Thị Hoàng, Trần Thy Nhã Ca, Lệ Hằng nhưng lúc ấy Hoàng Hương Trang còn trẻ nên chỉ kính trọng ông mà không đáp lại tình yêu .
."Ông có làm nhiều bài thơ gửi gắm tình yêu vô vọng của mình cho nữ sĩ Hoàng Hương Trang trong đó có bài Gửi Huế rất đặc sắc:(NĐX)
Xa cách lâu rồi, thơ nhớ thơ
Trang thơm vàng cúc nở bao giờ
Sen hè đã tạ bao lần nhỉ ?
Xứ Huế mùa về, ai ngẩn ngơ ?
Thư thu vài nét gửi thăm nhau
Từ độ chia tay, xuân thế nào ?
Thay đổi bao lần sương nắng ngự
Ta dù dâu bể trước như sau.
Ai đó được thư gắng trả lời
Cho năm mười chữ rõ tăm hơi
Chừ đây thôi nhé xin cầu chúc
Màu sắc hoàng cương, trang điểm tươi.
Năm 1984 Vũ Hân được gia đình người em gái đưa vào Thành phố Hồ Chí Minh chữa bệnh, nhưng không chữa được. Trước lúc Vũ Hân mất mấy tháng, Hoàng Hương Trang đến thăm ông. Lúc ấy hai mắt đã mù hoàn toàn, ông không còn nhìn thấy người quen nữa. Hoàng Hương Trang đưa tay cho ông nắm và ông nhận ra người cũ. Vũ Hân xúc động đọc ngay một bài thơ và yêu cầu Hương Trang ghi lại và diễn ngâm cho ông nghe. Hoàng Hương Trang vĩnh biệt Vũ Hân từ đó.
Sau đây là bài thơ gặp lại và vĩnh biệt Hoàng Hương Trang của Vũ Hân.
LẠI GẶP NGƯỜI XƯA
Mấy chục thu rồi cách biệt nhau
Nghe ai khăn gói đã qua cầu
Chân mây khó kiếm ra tăm nhạn
Cánh cửa nào ngăn được bóng câu
Ngày tháng phôi pha mơ lẫn thực
Bút nghiên gượng gạo mực hòa châu
Chiều nay bỗng gặp người năm cũ
Sờ sững cầm tay ngỡ buổi đầu”.
(SG. 1984)
Đời tôi hạnh phúc là được học môn Việt Văn của những người thầy tài hoa đáng kính: Phan Chánh Dinh( Nhà thơ Phan Duy Nhân), Nguyễn Phú Long(Dịch giả Nguyễn Kim Phượng), Nhà văn Vũ Hân không được Văn học miền Nam trước 1975 cả trong nước và hải ngoại nhắc đến. Đó cũng là một thiếu sót một thiệt thòi lớn của Thầy .Những người thầy có tài năng văn chương và nhân cách đáng trọng ấy để lại trong lòng tôi niềm kính yêu vô hạn .
 
Nguyễn Hàn Chung
(Tác giả gởi)

Comments

Popular posts from this blog

Bài trăm năm - Trần Yên Hòa

Truyện cực ngắn - Mã Lam

Mẹ đi về phía hoàng hôn - Trần Yên Hòa