Lục Bát Cho Người - Trần Yên Hòa
 
Lục Bát Cho Người 
Thuở Yêu Người
Giữa đường ngó tới ngó lui
Quay qua quay lại chẳng nguôi nỗi mình
Bao nhiêu năm một chuyện tình
Đã bay xa tưởng như hình bóng xiêu
Tạc lòng những tháng năm yêu
Xa lơ lắc những vệt chiều đã qua
Em về giữa chốn phồn hoa
Anh tìm hoài hủy sương pha tháng ngày
Ru Tình
 
Bỏ sau những chuyện u tình
Vì em đã bước phiêu linh mất rồi.
Này là bèo dạt mây trôi
Mưa ru muộn những dấu hài lãng quên
Trước ta dọn chỗ em nằm
Sau ta em vẫn dịu dàng phải không?
Em mang hoài một mùi hương
Lời trăm năm dọn con đường tình đi.
Mưa rơi ướt ngọn tình si
Và ta ướt cả lối đi theo người.
Hẹn
 
Em ơi ngó mãi trăm miền
Màu sương pha đã muộn phiền nơi nao.
Mùa đông qua ngõ trúc đào
Dấu hài còn lặng in màu mắt xưa
Ta nghe lòng hốt nhiên mưa
Trầm hương đốt đã giao mùa phải không?
Mưa bay trắng cả đời sông
Ta nằm nghe cả
nỗi lòng nhớ thương
Ơi em còn có môi hường
Cho anh về với - cùng đường với em
Trần Yên Hòa
Comments
Post a Comment