Thơ Giáng Sinh - Đặng Kim Côn
Vọng
(nhạc: Vọng, Vũ Vĩnh Phúc phổ)
Hãy cất cao cùng ta tiếng hát
Giữa tháng ngày đỏ máu Ki Tô
Giữa Đồi Sọ ngàn cân thập tự
Rộn tin mừng xuống Bethlehem xưa.
Ở nơi này vời trông nơi ấy
(Mắt em như ngời giữa trời cao)
Giữa rạng rỡ trái tim mùa vọng
Mơ thiên đường trong mấy lớp rào cao.
Cũng trái tim nhỏ bé nơi xa
Gởi về em đất trời mong đợi
Nghe yêu thương ngọt nồng bóng tối
Vọng tin mừng và vọng ngày mai.
Trại cải tạo A30 Tuy Hòa, Phú Yên Tháng 12-1978
Giáng Sinh Lặng Lẽ
(nhạc: Giáng Sinh Lặng Lẽ, Vũ Vĩnh Phúc; Vĩnh Điện phổ)
Giữa đêm này Chúa xuống lòng anh
Trong gian phòng lạnh lùng rất tối
Không tiếng hát, không đàn nhạc trỗi
Một mình anh nằm lặng cầu kinh.
Giữa đêm này một ngôi sao sáng
Dẫn anh về Jerusalem
Xin quì bên hang đá Bethlehem
Tôn vinh Chúa hài đồng xuống thế.
(Em đang về giáo đường dâng lễ
Có nguôi quên phút chốc, tình đau?
Ðêm vô cùng, đêm xưa vẫn đó
Em vẫn quì như thuở bên nhau).
Em đang quỳ lẻ loi bên Chúa
Nhớ vô cùng Đêm Thánh năm xưa
Xin Ơn Cao xuống cùng nhân thế
Trong tường cao, ngời sáng giấc anh mơ
Giữa đêm này Chúa xuống trần gian
Trong tim anh rực rỡ thiên đàng
Sao em khóc giữa niềm mong đợi
Đón tin mừng, nước mắt có bình an?
Giữa đêm này hai đứa hai nơi
Dâng ước mơ nhỏ bé lên Người
Nguyện xin cho an bình nhân thế
Xin tiếng cười ngăn nước mắt rơi
Giữa đêm này hai đứa hai nơi
Nhưng có lẽ cùng chung lời nguyện
Cầu xin Cha ở với mọi người
Với em, với anh, với ngày mai đến.
Nơi anh ở, không lời chúc tụng
Nhưng tràn đầy ơn Chúa trong tim
Đất trời anh thời gian mờ mịt
Ðã tới chưa em, giờ nửa đêm?
Trại cải tạo A30 Tuy Hòa, Phú Yên 24-12-1978
Chén Ðắng Bên Hàng Rào Thập Tự
(Giáng Sinh Lặng Lẽ 2)
Giữa đêm này Chúa xuống hồn anh
Một phía trời buồn xanh bóng tối
Thèm được quì bên tòa xưng tội
Hai mươi năm, một lời ăn năn.
Giữa đêm này nhớ quá đêm xưa
Em bước lặng giữa trời giông tố
Những xót, những thương, những buồn, những nhớ
Không đủ mong một thoáng tình cờ.
Anh không về giáo đường dâng lễ
Em rào quanh tim những thập tự buồn
Vẫn đêm đêm quì bên chén đắng
Lạy Cha, nếu được, cất dùm con.
Giữa đêm này Chúa xuống trần gian
Giữa những trái tim mất dấu địa đàng
Hãy thắp sáng hồn nhau ngọn nến
Phía trời anh bóng tối mênh mang.
Còn ấm từng mùa đông thương nhớ
Bên hang cừu đón đợi nửa đêm vui
Lời cầu nguyện còn nằm trong tay Chúa
Nên đêm này hai đứa vẫn hai nơi.
Nửa đêm đến để ngày mai đến
Dẫu buồn vui nước mắt cũng êm đềm
Sao em khóc giữa niềm hy vọng
Ðã tới chưa em giờ nửa đêm?
San Jose, Calif. Giáng Sinh 24-12-2002
(Giáng Sinh Lặng Lẽ 3)
Một đêm nào Chúa xuống lòng em
Trong căn phòng rộn ràng bóng tối
Ðể hơi thở ấm hơn lời nói
Nhớ hay quên đâu đó trái tim mình.
Giữa đêm này ánh sáng đi đâu
Chỗ em nằm Chúa không nhìn thấy
Ðêm vô tình giữa khuya bỗng dậy
Có làm em thảng thốt muộn phiền?
Em đang về giáo đường dâng lễ
Có bâng khuâng những bước chân đời
Ðể em về chiếc giường phòng trọ
Hồn không mong Chúa ngự khắp nơi nơi.
Giữa đêm này Chúa xuống trần gian
Trong tim ai mờ mịt thiên đàng
Em có khóc giữa niềm hy vọng
Giữa buồn thương, hạnh phúc, lo toan?
Giữa đêm này hai đứa hai nơi
Nên không thể cùng chung lời nguyện
Em lạc giữa bóng đêm hò hẹn
Ðêm vô cùng, đêm Thánh bỗng xa xôi.
Giữa hồn nhau thời gian mờ mịt
Em đi đâu để Chúa đi tìm
Hãy thức dậy hỡi căn phòng lạ
Ðã qua chưa em giờ nửa đêm?
San Jose, Calif. 24-12-2003
(Giáng Sinh Lặng Lẽ 4)
(nhạc: Lạnh Hơn Mỗi Giáng Sinh Về”, Trần Quang Lộc phổ)
Ví dụ Chúa không lại về trần thế
Hẳn mùa đông không ở lại trong lòng
Ngoài hang đá nếu không là bóng tối
Có đâu hoài ánh mắt một mùa đông.
Có phải Chúa chỉ nằm trong máng cỏ
Cho người về chúc tụng, tung hô?
Có phải Chúa không thấy ai ngoài phố
Đi trong mơ không biết nửa đêm về?
Đôi khi quỉ cũng biết hiền hơn Chúa
Nên phố xa vui hơn giáo đường gần
Như thể mùa đông chưa kịp đến
Mà đất trời đã vội sang xuân.
Có hay không một người bên hang đá
Chúa đêm nay cũng xuống trần gian
Có thể một nơi nào (không nhớ !)
Đông của ai chợt ấm một thiên đàng.
Đông của ai đi để mưa gió lại
Một lạnh hơn mỗi Giáng Sinh về
Ngoài hang đá nếu còn bóng tối
Đất trời ai vẫn lạc một sao khuya.
San Jose, Calif. 24-12--2004
Đêm ấy có hai người trốn Chúa
Đêm vô cùng nào như đêm nay
Bữa tiệc réveillon dẫu muộn
Cũng đủ làm trời đất ngửa nghiêng quay.
Thiếu hai người Chúa lòng lành cũng hiểu
Bài Thánh ca môi ngọt ngào môi
Sẽ ở đâu cũng là nhà nguyện
Xa hay gần thì cũng đã quen hơi.
Đêm ngắn quá, chuông nhà thờ nỡ vội
Chiếu chăn ơi bải hoải cả căn phòng
Dư âm mỉm cười bên tòa xưng tội
Chuyện ngàn năm có mấy ai không
Khi sạch sẽ nhận mình thánh Chúa
Tiếng Amen như tiếng đêm rên
Một giờ, một ngày, một đời để nhớ
Một lần rồi, sao còn mong, Amen!
Còn mong nữa những lần trốn Chúa
Trăm lần xưng tội ngàn lần vui
Lời răn thứ chín hay thứ sáu
Đã lỡ chìm trong da thịt mất rồi
San Jose, Calif. 24-12-2005
Đặng Kim Côn
(Tác giả gởi)
Comments
Post a Comment