Truyện Cực Ngắn - Mã Lam

Viet Art View

 tranh nguyễn trung

 

MƯỜI MỘT:
Ông cùng bà tuổi đã cao U 90 rồi nhưng ông bà còn khỏe còn tự lo sinh hoạt cá nhân. So sánh giữa hai người cụ bà khỏe mạnh nhanh nhẹn hơn, còn cụ ông có bệnh nền thỉnh thoảng vào viện nằm mấy ngày. Không ai nói trước được điều gì, cụ bà yếu dần, các con thay nhau chăm sóc trong mấy tháng rồi cụ đi. Cụ ông héo hắt nhớ bạn đời một thời gian, cụ tĩnh trí lại sinh hoạt an nhiên hơn. Con cháu trong nhà thay phiên giúp ông sinh hoạt thường ngày, cuối tuần tập chung về thăm cho cụ vui.

<!>
 

Buổi tối hôm đó cả nhà cơm nước xong ngồi quây quần chuyện phiếm. Tiếng píp píp từ máy điện thoại anh phát ra. Chị vợ nhìn các em rồi liếc xéo sang chồng: Đó đó, em nào lại nhắn nhe rùi đọ.
Anh chồng gân cổ: Em nào? Vớ va vớ vẩn, chỉ hay sinh chuyện.
Màn này cả nhà không lạ, thường diễn ra mấy năm gần đây khi chị nghỉ hưu, anh vẫn còn đi làm, ngoài tầm tay của chị.
Chị với tay vồ cái điện thoại: Còn cãi à?
Anh nhanh tay định giằng lại, nhưng chú út nhanh hơn giật được đứng vụt lên: Để em làm quan tòa xét xử vụ này cho ra trắng đen. Chú út mở tin nhắn đọc to. Gia đình hãy tin tưởng dịch vụ chúng tôi, nhiều năm kinh nghiệm tổ chức mai.. táng..
Chị vợ ôm mặt: Trời.. Cái dịch vụ hết.. biết..


MƯỜI HAI:
Ngày chàng đang đi làm, cơ quan có nhiều xe hơi các loại, nên lái xe cũng nhiều người sinh hoạt đơn vị Đội xe. Cơ quan khác người ta đều biết lái xe,  nhưng với chàng học lái khó khăn, thời gian giành làm việc, giành cho công tác lấy đâu thời gian đi học các trung tâm; người ta nhờ người có nghề dạy rồi đăng ký thi lấy bằng. Chàng muốn "danh chính ngôn thuận" không "đi tắt đón đầu" như thế.
Về hưu thăm bạn bè ông thấy có bạn U 90 hẹn cà phê phải vượt qua một giờ chạy xe (tốc độ 100 đến 200km/giờ trên cao tốc) chuyện bình thường. Ông đăng ký ngay học lái xe ô tô tại trung tâm có uy tín. Ông lớn tuổi chỉ được thi bằng B2: loại xe  có số tự động, tối đa chín chỗ ngồi và không được tham gia kinh doanh.
Phần lý thuyết, ông thi lần đầu tiên trượt; lần hai người thi bên tuồn bao thư bị thầy nhắc nhở, lượt mình trượt bị nữa. Ông về nhà cố gắng học "hết sức già" mới vượt qua lần thứ ba.
Phần thực hành ông lái theo mô hình, thi lần đầu tiên trượt; lần hai trượt; lần ba trượt; lần bốn trượt; rồi lần năm "cắn răng" vượt qua với 95 điểm.
Phần lái xe đường dài, một thầy bốn thí sinh trên một xe, cả bốn thí sinh thi đều qua. Ông cảm ơn thầy một bao thư mỏng, thầy không nhận, ông đành xin thầy cái bắt tay xiết chặt.
Nếu giáo dục Việt Nam có nhiều người như thầy của ông đâu cần "đốt nò" nhọc xác.
 

MƯỜI BA:
Ông khi ra cửa hải quan rất nhanh gọn tư trang đàn ông đã lớn tuổi không có gì nhiều (cùng lắm hơn người khác ít cuốn sách) hành lý chỉ có vali kéo tay nhỏ thường dùng bay trong nước như hãng VietJetAir hay Jestar vẫn không quá kylo, tiêu chuẩn hàng ký gửi không dùng đến. Khi vào hải quan, mấy cuốn sách tặng bạn hết rồi, ông có mua thêm ít quà cũng không thêm trọng lượng bao nhiêu. Tiêu chuẩn hàng gửi ông đã hứa cho hai người bạn trong đoàn dùng để mua thêm quà cáp. Anh em ung dung lấy hành lý ra cửa nhân viên kiểm soát ngăn lại chỉ sang khu vực dò hàng qua máy chiếu.
Nhân viên hải quan: Trong vali này có đùi cừu hàng chưa kiểm dịch đóng phạt. Lập biên bản đóng tiền thiêu hủy.
Bạn: Quà anh X gửi, xin các bác cho qua ạ! Bạn mồm vừa nói tay vừa nhanh nhảu mở bóp phát sáu người sáu tờ tiền châu Âu.
Xong, anh em tiếp tục ung dung đẩy hành lý qua hải quan Việt Nam anh hùng.

MƯỜI BỐN:
Chàng và các bạn đi dã ngoại. Trên xe bốn người, chàng và anh bạn ngồi băng sau. Ghế trên là chủ xe, cầm lái bạn gái của ảnh. Dọc đường chàng cùng anh bạn thay nhau xuống xe mua đồ ăn bữa trưa. Câu chuyện trên xe rất rôm rả, từ chuyện sinh hoạt, đến những câu chuyện tiếu lâm cười đau bụng.
Xe đến nơi, mỗi người một tay chuyển đồ vào bếp, mỗi người một việc chuẩn bị cho ăn trưa khi dạ dày ai cũng réo ùng ục.
Chàng đứng nhặt rau thơm, bạn lái xe cũng muốn phụ.
Chàng: Để mình nhặt bạn nghỉ chút đỡ mệt.
Bạn: Anh để em phụ cho nhanh. Nhìn anh thoăn thoắt thế kia chắc vợ được nhờ nhỉ!
Cả hai khúc khích cười.
Chủ xe kéo bạn gái mình đi vội:
Em, có  cái này hay lắm, anh chỉ cho.
Ồ chàng lại bị người ta ghen tuông rồi nha.
 

MƯỜI LĂM:
Chàng theo bạn đi ăn sáng tìm món Bắc, ra tận Trường Sơn đường vào sân bay. Tiệm bánh cuốn nóng đã đông khách. Hai đứa tìm bàn góc cuối quán mong nói chuyện tự nhiên. Chuyện kỷ niệm cũ đã nhiều chàng vẫn thấy các bàn khách đến trước mình vẫn ngồi ngóng.
Chàng ghé hỏi: Anh chị ơi quán phục vụ chậm thế nhỉ?
Khách: Đang còn chờ hơi lâu.
Chàng: Chờ gì ạ?
Khách: Chờ chuyến bay.
Chàng: Chuyến bay liên quan gì bánh cuốn ạ?
Khách: Chắc anh khách mới?
Chàng: Dạ.
Khách: Muốn thưởng thức rau húng Láng phải chờ chuyến bay đầu tiên Hà Nội vào.
Ôi nghề ăn cũng lắm công phu!
 

MƯỜI SÁU:
Ông bà có hai con một gái một trai. Ông yêu chiều con gái, bà yêu chiều con trai. Con gái đã lấy chồng, người con rể là nhân viên cưng của ông. Trước khi về hưu ông đã phân nhà bổ chức gả con gái cưng cho chàng.
Bà cũng thực hiện kế hoạch riêng, ép buộc ông sang tên nhà đất cho con trai, nhưng ông không chịu. Nhân dịp ông bệnh nặng, bà rước luật sư đến bên giường lập thủ tục đúng ý định của bà.
Ông chết. Một năm sau con trai cưới vợ.
Chàng lấy người mình yêu không thuận theo sự sắp xếp của bà. Việc gì đến sẽ đến, vợ chồng chàng một phe, riêng bà một phe, việc ai nấy làm,  của ai nấy ăn. Bà buồn chán sinh tai biến. Bà gọi con gái, con gái tảng lờ: Nhà đất, vàng bạc mẹ cho đứa nào mẹ gọi đứa đó nhá mẹ!
Cùng đường bà gọi con trai, vợ chồng nó quẳng bà vào viện dưỡng lão.

Xong.

MƯỜI BẢY:
Làng chàng ở gần công trình xây dựng lớn, trai làng được tuyển làm công nhân cũng nhiều, trong số đó có chàng. Không may sự cố xây dựng giàn giáo thi công một bộ phận bị sụp, số công nhân sấu số không ít. Tang tóc phủ trắng làng của chàng, gia đình may mắn tập hợp nhau lo hậu sự bao bọc động viên gia đình có con tử nạn.
Thời gian là phương thuốc chữa lành đau khổ. Làng chàng đã đổi mới, những gia đình có con sấu số ngày nào nhà lầu vươn cao như nấm sau mưa bằng nguồn tiền đền bù thiệt hại của nước đầu tư công trình. Những người may mắn như chàng không thể so bì nhưng không khỏi chạnh lòng: người chết còn giúp được ba mẹ, người thân, người sống vẫn đằng đẵng mải mê cơm áo từng ngày, từng ngày.. Người dân không muốn nhất hay nhì thế giới, thích an sinh cao hạnh phúc mới bền lâu.
 

MƯỜI TÁM:
Dạo này đón cháu về, cháu toàn mời: Cháu mời ông vào! Lý do khi giới thiệu đồ chơi mới, khi khoe váy mới, giày mới.. Không đặng đừng ông vào ngồi bên cháu một chút cho vừa lòng cháu.
Hôm nay đứng trước thang máy có biển đề: ..thang máy..
Cháu chỉ vào: Ông ơi tên con đấy. Mây trên trời đấy.  Ông: Ai dạy con đọc chữ?
Cháu: Con dạy đấy.
Cháu mới bốn tuổi rưỡi.

 

 MƯỜI CHÍN:
Ông và con trai là con cháu đích tôn đầu họ đi làm xa quê. Ông chuẩn bị nghỉ hưu tính sẽ về quê tiếp nối thờ cúng tổ tiên.
Ông bàn với con trai: Anh về quê cùng bố mẹ nhé?
Con: Bố mẹ nghỉ làm rồi về trước sống điền viên cho thanh thản. Con còn công việc ạ.
Ông: Công việc làm của anh các chú đã lo cho cả ghế rồi đòi hỏi gì hơn?
Con: Các cháu nhà con đang học trường tốt, quê làm gì có ạ.
Ông: Ôi toàn vịt giời, cho mẹ con chúng nó hết cơ ngơi này. Anh về làm lại từ đầu.
Con: Sao bố định.. ?
Ông: Đúng, nói toẹt cho anh biết, các chú lo luôn vợ mới cho anh rồi, anh về làm sếp và đẻ cho dòng họ một thằng con trai thôi.
Con: Sao.. ???
Ông: Không có trăng sao gì sất. Về.

HAI MƯƠI:
Chàng: Chào em!
Khách: Chào anh, hôm nay anh nghỉ làm ạ?
Chàng nói khẽ: Cà phê nha? Em đi trước đi.
Khách: Sao thế?
Vợ: Ai hả anh?
Chàng: Có người lộn nhà.
Khách một ngón tay lên miệng: Anh cưới rồi à?
Chàng: Rồi.
Khách: Thôi thôi nha. Rồi đi vội.
Chàng: (tưởng quay lại báo tin). A men!
 

HAI MỐT:
Chị gái mưa: Tháng tư mình về đọ.
Chàng: Thích nhỉ!
Chị gái mưa: Có tham gia cuộc chơi du lịch ngắn ngày không?
Chàng: Đi cùng ai?
Chị gái mưa: Chẳng lẽ hai đứa mình?
Chàng: Hi hi.
Chị gái mưa: Đùa thôi, đi với đám bạn của mình, gặp đợt trước về đọ!
Chàng: Chị về đi rồi tính.
Chị gái mưa: Yes hay No không có nếu, nhưng… vì sao cưng biết không?
Chàng: Hi hi.
Chị gái mưa: Phải đặt du lịch trước. Phải báo họ số người để cử hướng dẫn viên. Họ lo chỗ ăn, ở, xe di chuyển.. thời gian chỉ có hai mốt ngày cả đi và về, không tùy cơ ứng phó được, phải có kế hoạch trước.
Chàng: No. Hẹn gặp lại nhe nếu có thể. He he.
 

HAI HAI:
Bạn: Cho mình đến nhà ở ít hôm nha?
Chàng: Sao dả?
Bạn: Mình giận gia đình.
Chàng: Sao lại thế?
Bạn: Ông độc thân có phiền gì đâu?
Chàng: Giận hờn là thường tình trong cuộc sống, ông về đi mới dễ hòa.
Bạn: Ông ích kỷ dợ?
Chàng: Tui nghe theo là hại ông và gia đình đọ. Cà phê đi cho hạ hỏa rồi dzia nha bồ! Số một là gia đình, hai ba mới đến bạn bè, cơ quan..
 

HAI BA:
Bạn: Chủ nhật đầu tháng sau tui cưới!
Chàng: Ơ thằng này, không thấy cả tháng nay tui đôn đáo đặt nhà hàng, đặt lễ hỏi.. ì xèo?
Bạn: Đâu biết ngày nào?
Chàng đưa thiệp cưới: Có phải ba vợ tui đâu? Thiệp người xa tui mời hết rồi, đây mời hai bạn nha.
Bạn ngẩn ngơ: Chết cha!
Chàng: Cơ quan này chia ra, ai dự đám bồ, ai dự đám cưới tui?
Bạn: Thôi, để tui xin dời với nhạc gia. Không biết vợ tui ngày đó có mặc vừa áo cưới không?
Chàng: Bác sĩ hối hả? Đáng đời chưa con???

 

HAI BỐN:

Chàng: Tính tiền.
Chủ quán: Mười lăm ngàn.
Chàng: Còn tiền thiếu trước nữa?
Vợ chủ quán: Mười lăm ngàn.
Chàng: Ba mươi ngàn, cảm ơn.
Chàng vừa ra khỏi quán sau lưng tiếng đập đồ vang dội, tiếng vợ chủ quán thất thanh. Định quay lại xem chuyện gì. Người bạn đi cùng ngăn lại: Anh về đi.
Chàng: Giữa đường bất bình?
Bạn: Tiền anh thiếu chồng không biết, nghi vợ dại trai cơn ghen nó nổi đọ.
???
 

HAI LĂM:
Chàng "gẫy gánh" giữa đường, đàn ông hiếm người chịu đựng được cảnh sống độc thân. Qua mai mối chàng đồng ý tái hôn với mẹ đơn thân. Nàng xinh đẹp mặn mòi, đầu đời gặp người họ Sở cùng sống thử khi nàng có bầu họ Sở liền "quất ngựa truy phong" (thúc ngựa đuổi gió). Chàng thương hoàn cảnh của mẹ con nàng nên giang tay đùm bọc hy vọng "đầu bạc răng long". Những ngày đầu nàng hiền thục nết na, thu vén tiết kiệm "chin xu đổi lấy một hào". Chàng cùng gia đình bạn bè mừng khôn siết. Họ hạnh phúc thời gian dài, chàng ra sức cày, nàng ra sức "ăn dè ở nhịn", con riêng đã tính đến trường, chàng nàng đã tính mua nhà, sanh thêm con.
Một ngày đẹp trời, sau cơn say túy lúy với vợ con, bạn bè tối qua chàng tỉnh giấc, không thấy nàng đâu, không thấy con đâu, két bạc không thấy tiền đâu..
Vỡ lẽ, người ta lừa nàng, nàng nén thù hận nay lừa lại chàng. Hỡi trời xa, hỡi đất gần có hay???..
 

HAI SÁU:
Giám đốc: Báo cáo anh, thời gian luân chuyển của em đã trên một nhiệm kỳ rồi ạ.
Tổng Giám đốc: Muốn lên chức hả.
Giám đốc: Dạ không, muốn gần gia đình ạ.
Tổng Giám đốc: No rồi hả?
Giám đốc: Dạ không, vì hoàn cảnh ạ.
Tổng Giám đốc: Thế thì dễ, có người nhận bàn giao liền.
Giám đốc mới: May cho em đặt cục gạch lâu quá, cảm ơn anh đã nhường!
Giám đốc: Con mình vào lớp mười hai, mình kẹt quá.
Giám đốc mới: Thế mà đồn chị nhà tự diễn biến?
!!!..

HAI BẢY:
Chàng: Đêm nay trăng sáng quá!
Nàng: Đi chơi đi anh?
Chàng: Có chỗ nào mà chơi?
Nàng: Cứ đi theo em!
Chàng và nàng ra khỏi công trường, đi mãi đi mãi, qua đến giữa cánh đồng lúa mênh mông đang thì con gái. Nàng ngừng đi, quay lại ôm chặt eo chàng.
Nàng hổn hển: Anh không muốn à?
...
Nàng nằm vắt ngang bờ ruộng. Trăng soi từng chi tiết.
Xong.
Nàng đứng dậy vừa mặc áo vừa nhảy như người ta nhảy dây.
Về.
...
Bạn: Vừa gải quyết xong sáng nay.
Chàng: Cái gì?
Bạn: Bảo của mày?
Chàng: Sao không nói tao biết?
Bạn: Nó bảo mày
trai tân, tội nghiệp.
 

HAI TÁM:
Cấp trên: Anh giúp cháu
tôi nhé?
Giám đốc: Công ty này nhiều vợ các xếp dữ dằn lắm, cháu chị vào rất khó ạ.
Cấp trên: Cám ơn anh. (Cúp máy).
Trưởng phòng: Báo cáo anh (lần một), quyết định lên lương của anh Bộ đánh máy sai họ tên ạ.
Trưởng phòng: Báo cáo anh (lần hai)... đánh máy sai tên đơn vị mình ạ.
Trưởng phòng: Báo cáo anh (lần ba)... đánh máy sai xuống bậc lương ạ.
???

HAI CHÍN:
Chàng yêu đơn phương nàng cùng lớp, luôn theo dõi nàng trong giờ học cũng như giờ ra chơi. Đôi mắt ngây thơ trong veo của nàng luôn ám ảnh chàng. Tan trường chàng lẽo đẽo đi sau cách nàng mấy bước chân. Lần nào bất chợt nàng ngoảnh lại chàng cũng giật mình ngó bâng quơ. Đưa nàng đến khi lưng khuất xa vào ngõ chàng mới quay hướng đi về phía nhà mình. Đường xa gấp đôi chàng không mỏi mệt từng buổi đi về. Một ngày đánh bạo chàng dúi vào tay nàng bức thư tỏ tình rồi ù té chạy, núp sau bức tường xa theo dõi nàng xử lý bức thư. Nàng đứng lại giở ra đọc, mấy cô bạn lướt tới giật lá thư chạy vào lớp, nàng đuổi theo la ơi ới.
Từ đó hai người luôn bị đám đông trêu ghẹo làm cả hai ngượng ngùng càng cách xa, cho đến khi ra trường, hai người tròn mười tám tuổi.
Sau hai mươi năm gặp lại, chàng đã có vợ con, nàng đứt gánh cuộc hôn nhân làm mẹ đơn thân. Hai bên có qua lại động viên nhau một thời gian, cuộc tình này cũng chẳng đến đâu nên dần phai theo năm tháng. Đó là cuộc tình đầu tiên của chàng lớp mười một.
 

BA MƯƠI:
Tổng Giám đốc: Lập hồ sơ kỷ luật ông A nha.
Trưởng phòng: Ông A xin thôi việc ạ?
Tổng Giám đốc: Kỷ luật cảnh cáo.
Trưởng phòng: ???
Tổng Giám đốc: Niêm phong hồ sơ gửi địa phương.
Trưởng phòng: ???
Tổng Giám đốc: Phòng ổng về rảnh rỗi kiện ngược.
Trưởng phòng: ???

Mã Lam

(Tác giả gởi)


Comments

Popular posts from this blog

Bài trăm năm - Trần Yên Hòa

Mẹ đi về phía hoàng hôn - Trần Yên Hòa

Truyện cực ngắn - Mã Lam