Diệu Cơ năm nay vừa tròn 16 tuổi. Em xinh xắn, dáng người thanh thanh,
nữ tính. Em học rất giỏi, tới trường cũng như bao bạn bè trang lứa: học
hành, vui chơi với bạn bè thân thương. Người ta nói quãng đời học sinh
thơ mộng là quãng thời gian đẹp nhất. Nhưng đối với Diệu Cơ hơn cả tuần
nay là một nỗi lo âu bao trùm đến với em. Dạo này em thấy trong người
rất khác. Nghe mùi cơm sôi cũng buồn nôn.
<!>
Em nghi là có điều gì không
may xảy đến cho em trong một lần gần gũi với bạn trai, liền ra hiệu
thuốc mua que thử thai thì hỡi ôi đã hiện ra hai vạch. Diệu Cơ bàng
hoàng, lo lắng, bất an mà không biết phải làm sao? Em suy nghĩ lung lắm,
làm sao bây giờ? Nói với mẹ thì chưa dám. Cuối cùng nàng quyết định
chạy qua nhà anh trai ở khu phố khác, cách vài km để tâm sự với chị dâu.
Vì chị Huyền Thương vợ anh Hai cũng hiền lành, tốt bụng, hai chị em
thân nhau như chị em ruột. Huyền Thương thấy em tới, mặt đượm buồn đầy
vẻ lo lắng.
- Có chuyện gì? Sao hôm nay ủ rủ vậy nè?
-Em có chuyện! Em không biết phải mở lời với mẹ sao đây? Giờ qua tâm sự
với chị trước, chị thông cảm cho em rồi tìm cách thưa chuyện với mẹ,
chứ em giờ bí quá rồi, em đã thử lên hai vạch rồi!
Huyền Thương nghe vậy, tá hỏa tam tinh hỏi dồn em.
-Sao lại ra nông nỗi này. Nó là thằng nào? Để chị tìm nói với nó và gia đình nó!
-Thôi chị! Em không muốn gặp nó nữa, em chặn số, cắt đứt liên lạc rồi. Nó không xứng đáng làm cha của con em!
Chị làm em tô phở ăn xong rồi nghỉ ngơi chút. Chị nấu cơm sẵn để tối
anh về ăn. Rồi hai chị em cùng về bên mẹ. Để chị qua nói với mẹ để cùng
nghĩ cách giúp em, chứ chị chưa nghĩ ra.
Huyền Thương tỷ tê căn dặn em: “dù thế nào cũng phải bình tĩnh, chuyện
gì cũng có cách giải quyết. Không được nghỉ quẩn đâu đấy!”
Cơm nước xong xuôi, hai chị em qua nhà ba mẹ. Về đến nhà, thấy mẹ đang xem TV. Huyền Thương bảo:
- Em về phòng nghỉ ngơi, chị thưa chuyện với mẹ.
Nói đoạn chị mời mẹ vào trong phòng:
- Con có chuyện này muốn thưa với mẹ!
-Chuyện gì mà có vẻ bí mật thế?
-Mẹ con kể chuyện này, mẹ phải bình tĩnh nha, bình tĩnh mẹ mới nghĩ
cách giúp em nó được. Diệu Cơ lỡ dại với bạn trai, giờ thử lên hai vạch
rồi!
-Sao? Con nói gì! Diệu Cơ có thai mà có thai với ai, bố nó là đứa nào?
-Mẹ bình tĩnh, em nó bảo đã cắt đứt với bạn trai rồi. Vì em ấy nhận ra
hai đứa không thể tiến tới. Bây giờ tìm cách nào cho êm ấm, chứ không
cần nhắc tới bạn trai nó nữa đâu ạ!
Thực ra bạn trai của Diệu Cơ, không ai khác chính là Mạnh Đạt, bạn học
của anh Quốc Kiên (anh trai của Diệu Cơ). Mạnh Đạt là bạn học thời phổ
thông với anh Quốc Kiên, sau này vào Đại Học mỗi người mỗi trường, rồi
đi làm, ít gặp nhau. Ngày đám cưới Quốc Kiên, Mạnh Đạt hay lui tới, thấy
cô em gái của Quốc Kiên xinh xắn, vừa mới bước vào tuổi 16, thế là Mạnh
Đạt đem lòng yêu mến và tìm cách ve vãn. Hằng ngày Mạnh Đạt đón đưa
Diệu Cơ đi học. Đến khi việc vỡ lỡ, Diệu Cơ báo có thai với anh ta, thế
là anh ta mặt mày xanh lét và nói rằng: “em tự giải quyết chứ anh không
thể vì anh đang chuẩn bị đi tu nghiệp ở nước ngoài”. Anh ta rũ bỏ trách
nhiệm nhẹ tênh. Diệu Cơ thất vọng, khóc và xóa, chặn hết mọi liên hệ với
anh ta.
Mẹ Diệu Cơ là bà Ái Liên năm nay cũng 55 tuổi, bà vừa mới nghỉ hưu. Bà
nghe con kể vậy chợt bàng hoàng, thảng thốt, lòng dạ rối bời.
Gọi Diệu Cơ vào. Diệu Cơ mặt mày tái mét, sợ mẹ quở trách. Diệu Cơ quỳ xuống:
- Con dại dột con xin lỗi ba mẹ, xin lỗi cả gia đình mình.
Bây giờ con tính sao đây, mới học dở lớp 10, cả tương lai còn dài phía trước.
Bà Ái Liên nhìn con gái mà lòng đau như cắt, luồn não nuột. Bà cất giọng thì thào như nói với chính mình:
- Thôi được rồi! Chuyện cũng đã lỡ!
-Để mẹ bàn tính với ba xem sao! Dù thế nào thì con cũng phải bình tĩnh, ba mẹ sẽ luôn ở bên con!
Tối đến, sau khi cơm nước xong, ông Điền (ba của Diệu cơ, năm nay cũng
bước qua tuổi sáu mươi. Ông hiền lành, phúc hậu, cũng vừa mới nghỉ hưu)
cùng bà Ái Liên đi dạo bộ tập thể dục tại công viên gần nhà. Sau đó hai
người về pha bình nước trà ngồi nhâm nhi, bên bàn nước góc sân như mọi
khi. Bà Ái Liên tỷ tê kể chuyện con bé Diệu Cơ cho ông nghe. Ông cũng
bàng hoàng, hai ông bà buồn rười rượi. Nghĩ rằng: đứa con đang tuổi ăn,
tuổi lớn. Chuyện học còn cả một quãng đường dài, tương lai còn phía
trước, giờ làm sao đây. Bỏ cháu thì không nỡ! Sau một hồi trầm tư, suy
nghĩ: “Con của Diệu Cơ là cháu ngoại của mình, không thể bỏ cháu”. Ông
bà quyết định giữ thai lại, cho Diệu Cơ nghỉ học một năm, làm đơn bảo
lưu sang năm học lại. Từ hôm đó, ông bà đi thuê một căn hộ ở một khu phố
khác cách nhà 5 km. Hằng ngày Diệu Cơ ở trong nhà dưỡng thai. Bà Liên
đi chợ cơm nước chăm sóc con. Còn ông Điền ở nhà một mình, vài ba ngày
bà lại chạy về chợ búa lo thức ăn trong tủ lạnh cho ông, để ông có mà tự
túc cơm nước. Anh chị Hai cũng ghé nhà thường xuyên, vén khóe nhà cửa
cho ông. Thỉnh thoảng bạn bè cũng nhắn tin thăm hỏi:
-Diệu Cơ sao dạo này không tới lớp.
-Sức khỏe mình không được tốt, nghỉ học một thời gian, khi nào ổn mình sẽ quay lại trường.
-Ok mong sớm khỏe, tụi mình nhớ bạn lắm!
-Cảm ơn nha! Chúc bình an, hẹn gặp lại!
Hàng tháng, mẹ đưa Diệu Cơ đi khám thai, biết là con gái, khỏe mạnh bà
cũng an tâm. Ông bà đã dò hỏi và tìm ra một cặp vợ chồng hiếm muộn. Đó
là thầy Hải, cô An hiện đang dạy học ở vùng ven thành phố. Định sau khi
sinh xong sẽ cho vợ chồng thầy Hải làm con nuôi. Nghe tin ấy Diệu Cơ
lòng không cảm thấy vui chút nào, dù vẫn biết con mình lọt vào nhà thầy
cô giáo sẽ được yêu thương, được nuôi dạy tử tế. Nhưng Diệu Cơ vẫn thấy
không nỡ xa con. Nàng nghĩ: “vậy là sau khi sinh, con mình sẽ ở nhà
khác, biết bao giờ mới gặp lại?”. Mỗi lần con máy, quẫy, đạp, Diệu Cơ
cảm nhận được con đang lớn lên hàng ngày và đang “tương tác” với mẹ. Nhi
xem chương trình: “Như chưa hề có cuộc chia ly”, có người vì hoàn cảnh
mà cho con đi rồi ân hận, day dứt cả đời tìm kiếm con. Diệu Cơ nói lên
nỗi lo buồn của mình cho ba mẹ, anh chị nghe. Cả nhà lại bàn nhau:
“Thôi, không cho cháu nữa! Giữ lại để ông bà ngoại nuôi! Sẽ nói rằng đứa
con là của anh chị Quốc Kiên, bé sẽ gọi Diệu Cơ là cô, gọi Anh chị Quốc
Kiên là ba mẹ”.
Diệu Cơ đến ngày sinh nở, một bé gái xinh xắn, bụ bẫm chào đời, bé được
đặt tên là Diệu Nhân. Diệu Nhân giống mẹ như đúc. Nghỉ ngơi một thời
gian, ba tháng sau hồi phục sức khỏe. Vợ chồng anh Quốc Kiên đến đón
cháu về nhà ông bà. Hai mẹ con cũng sắp xếp về lại nhà sau đó. Diệu Cơ
trở lại trường học, học với các em sau một khóa. Dù bạn bè cũng không
còn trong lớp nhưng vẫn chung trường, Diệu Cơ quyết tâm học tập vì biết
mình đã một lần lầm lỡ, giờ phải học hành cho tốt để khỏi phụ lòng ba
mẹ, anh chị. Hằng ngày Bé Diệu Nhân lớn lên trong vòng tay ông bà, đi
học về Diệu Cơ cũng phụ mẹ chăm bé. Ai hỏi thì ông bà nói là con của
Quốc Kiên, hai vợ chồng bận đi làm ăn xa nên gửi nội chăm.
Sau ba năm học phổ thông, Diệu Cơ thi đậu tốt nghiệp và trúng tuyển vào
trường Đại Học Kinh Tế TP HCM. Thấm thoát đã bốn năm trôi qua, Diệu Cơ
tốt nghiệp bằng xuất sắc và xin được việc làm trong một công ty có vốn
đầu tư nước ngoài, lương hướng ổn định. Trong công ty cũng có vài người
muốn ngỏ ý với Diệu Cơ, nhưng Diệu Cơ giữ khoảng cách vừa phải, chưa
thực sự mở lòng với ai. Bởi vì sau cũ vấp ngã, Diệu Cơ tỏ ra thận trọng
hơn trong các mối quan hệ. Hơn nữa bây giờ có bé Diệu Nhân nữa, nếu sự
thật lộ ra thì người ta có chấp nhận không. Có những anh chàng đồng
nghiệp, kỷ sư,… lịch lãm luôn tìm cách tiếp cận nhưng Diệu Cơ cũng thấy
không thể được, vì người ta có đủ tiêu chuẩn cho một tương lai tốt đẹp
nhưng mình thì khác, phải có người thực sự thấu hiểu và thông cảm mới
tốt cho cả hai mẹ con. Khi Diệu Nhân được 2-3 tuổi, bi bô tập nói. Diệu
Cơ bàn với ba mẹ: Thôi con không thể xa Diệu Nhân, cứ cho cháu biết rõ
con là mẹ cháu đi. Còn Anh chị Quốc Kiên là ba mẹ đỡ đầu cũng được. Đối
với con bây giờ Diệu Nhân quan trọng lắm! Sau này có ai thực sự thấu
hiểu thì tính sau, bằng không con vẫn thấy hạnh phúc bên ba mẹ và bé
Diệu Nhân rồi. Ba mẹ giúp con vượt qua giai đoạn khủng hoảng, lo được
chuyện học hành, có công ăn, việc làm là tốt rồi, con không mong gì hơn!
Thế rồi, Diệu Cơ cũng có người tâm đầu ý hợp. Đó là Thành Tâm. Tâm là
kỹ sư ngành chế tạo máy. Anh hàng ngày đưa đón Diệu Cơ đi làm, mưa nắng
gì cũng chờ đợi. Diệu Cơ cũng tâm sự hết chuyện của mình. Anh thấy rất
đồng cảm muốn chăm lo cho hai mẹ con. Anh nói mình cũng một thời lầm lỡ,
nghe bạn bè rũ rê, sa vào chơi bời, cờ bạc đã vào lao lý lúc anh vừa
mới xong lớp 12. Sau 2 năm cải tạo, về quyết tâm học lại, làm lại từ
đầu. Lúc anh sa ngã, gia đình của nghĩ anh vậy là tương lai hỏng bét
rồi. Bạn bè xa lánh, khinh khi. Anh đã biết mình sai ở đâu sau vấp ngã
và đứng lên làm lại cuộc đời. Anh về ôn thi và đậu và trường ĐH Bách
Khoa, Tp HCM. Anh kể hàng ngày quyết tâm học hành như thế nào… rồi đỗ
đạt để có được công ăn việc làm như ngày hôm nay. Anh cũng từng đem Diệu
Cơ về ra mắt bố mẹ mình. Thấy Diệu Cơ xinh đẹp, ăn nói lễ phép, lại
tháo vát, đảm đang nên ba mẹ Thành Tâm rất hài lòng. Thành Tâm cũng đã
tâm sự hết chuyện của Diệu Cơ cho gia đình nghe để có cái nhìn thông
cảm. Ông bà cũng nói:
-Tuổi trẻ mấy ai chưa từng lầm lỡ, quan trọng là biết đứng lên làm lại và thành công đó là điều đáng quý!
Thành tâm cũng quý Diệu Nhân, mỗi lần tới nhà, Thành Tâm cũng dạy Diệu
Nhân học bài, chở hai mẹ con đi chơi, có khi du lịch trong những kỳ nghỉ
để thêm phần gắn kết. Sau ba năm quen nhau, đám cưới được cử hành trong
sự chúc phúc của gia đình và bạn bè, đồng nghiệp. Hai vợ chồng mua
miếng đất, cất nhà gần nhà ngoại. Hàng ngày đi làm cho thuận tiện. Bé
Diệu Nhân có ông bà ngoại đỡ đần. Thành Tâm là một người chồng tốt, một
người cha trách nhiệm. Gia đình hạnh phúc được xây đắp từ những con
người đã một lần vấp ngã và đứa con dù lầm lỡ nhưng may mắn có vòng tay
yêu thương của gia đình, ông bà. Mẹ em dù còn quá trẻ nhưng bản năng làm
mẹ, cũng biết yêu thương con và quyết tâm làm lại từ đầu, rồi chờ đợi
kiếm tìm được người phù hợp để cùng nhau xây đắp hạnh phúc và chăm lo
nuôi dạy con nên người.
Hoàng Thị Bích Hà
Saigon, ngày 16/7/2025
Comments
Post a Comment