BÊN KIA NÚI - Tịnh Bình
tranh nguyễn trung
BÊN KIA NÚI
Mọc lên mơ nhòa bóng núi
Ngày hoang vết nắng nguyên sơ
Bàn chân chạm ngàn đá sỏi
Về đâu một tiếng gọi hờ
*
Con đường mình ta đi tới
Gai góc phủ phục lặng nhìn
Bông hoa im lìm tự nở
Đâu phải vì ta dâng hương
*
Người đi tìm mình mải miết
Xa xôi lẻ bóng chim về
Vẽ một đường bay vô lối
Ngọn đèn chấm đỏ hoàng hôn
*
Ngửa mặt lau phơi tóc trắng
Xanh trời không một giọt mây
Gió thưa thốt lời muôn cũ
Người đi khuất lối ai hay...?
TA VỀ VỚI TUỔI THƠ TA...
Mưa chiều thầm giọt nỉ non
Ngậm ngùi năm tháng bào mòn thời gian
Chạnh nghe tiếng trẻ cười vang
Mùa xanh tóc gió bẽ bàng tìm đâu
*
Nhạt duyên bởi úa cau trầu
Lênh đênh mấy cuộc bể dâu phận người
Phấn son tô thắm môi cười
Hoa đơn độc nở mặc người lãng quên
*
Sương khuya lạnh ướt lòng đêm
Đầy sân ngâu rụng chợt mềm nỗi đau
Hiên mai thắm giọt nắng đào
Chú chìa vôi hót ngọt ngào lời ca
*
Ta về với tuổi thơ ta
Miền tinh khôi với la đà nắng hoa
Khói lam vương mái tranh xa
Bếp nghèo thơm thảo đậm đà tình quê
*
Mưa chiều vẫn giọt tỉ tê
Đường xưa lối cũ bước về chông chênh
Mẹ già lẩm cẩm nhớ quên
Giọt mưa rụng xuống thương lên vai gầy...
Tịnh Bình
Comments
Post a Comment