Huy Cận / Lê Lựu / Chế Lan Viên / Hoàng Ngọc Hiến - Đặng Tiến (Thái Nguyên)
HUY CẬN
[Đồng nghiệp nhờ tui bình luận về Huy Cận...]
÷÷÷÷÷=
Đoàn thuyền đánh cá ra biển khơi
Dân vạn chài đối mặt cùng bao hiểm họa
Ông dễ dãi tụng ca
Thơ nổ vang trời
<!>
Ngôn từ xác pháo mua vui
Mua vui ngôn từ xác pháo...
Trên cánh đồng chữ nghĩa
Ông gieo
Một giống cây trồng
Chăm bón toàn bằng ngôn từ bàn tay vỗ
Hợp ý bề trên sánh với cao xanh
Hành hương về Tây Phương đất Phật
Ông căn vặn nghệ nhân xưa
Nghe giọng pha thép pha gang...
Đã mất tiêu dòng tràng giang sầu muộn
Đã mất tiêu nỗi đau nhân thế thủa nào
Ngậm ngùi giờ trở thành tội lỗi
Chán làm nhà thơ hăng hái làm quan
Chàng Huy Cận thời nao vĩnh viễn thành cổ vật
Thôi thì cũng để làm sang...
LÊ LỰU
[Nghe tin ông qua đời...viết vài câu tưởng nhớ]
÷÷÷÷
Một thời xa vắng vẫn quanh quất ở đâu đây
Ai trong chúng ta từng không vong thân trước những sóng đời hiện hình và dấu mặt?
Ai trong chúng ta cứ phải giả vờ vui, giả vờ hạnh phúc?
Ai?
Hay tất cả chúng ta?
Chúng ta sinh ra dưới một gầm trời buồn
Chúng ta sinh ra trên một dải đất buồn
Con người mất hút giữa bộn bề lề thói ngàn năm
Giữa bộn bề những tơ nhện lưới giăng
Giữa những tràng giang ngôn từ lạt mềm buộc chặt
Giữa những xích xiềng mạ vàng mạ bạc
Những ngọt ngào khen những nghiệt ngã chê
Những diễn ngôn ẩn mầm hiểm họa
Những xảo trá ranh ma và cả những ngu ngơ
Chúng ta một thời vong thân
Một thời như hệt những hình nhân
Cười khóc hét hô vợ vợ chồng chồng theo gương kẻ khác
Nông thôn thành thị một sắc một mầu
Chúng ta cười khi đang cần khóc
Chúng ta khóc vu vơ mà chả biết khóc gì...
Một thời xa vắng
Đã ra đi
Miền mây trắng cầu mong ông thôi sầu muộn!
Đời là cõi tạm
Nhưng ông đã dám sống là mình
Những trang văn không mệnh
Sẽ còn
Cùng cõi nhân gian
Liệu rồi đây
Chúng ta có khác...
CHẾ LAN VIÊN
(Trưa nay ngủ mơ gặp ông Chế Lan Viên... Tỉnh dậy viết liền một mạch trên SmartPhone!)
÷÷÷÷÷
Mười bảy tuổi
"Điêu tàn" niềm kinh dị
Thời gian trôi... thời gian trôi...
Hiện hình
Năng lực siêu phàm thương vay và khóc mướn
Năng lực siêu phàm khóc mướn thương vay
Bản sắc một con người
Định hình từ năm mười bảy tuổi...
Người có trí tuệ siêu phàm tự nhận lầm đường lạc lối
Tự nhận là dòng Thương đầm đìa lệ chảy
Tự nhận đã đắm đò
Để thoát hiểm
Trí tuệ siêu phàm lo sao được yên thân
Những xưng tụng chữ nghĩa chạy theo vần
Khóc mướn thương vay đảo thành những nhịp vỗ tay
Lĩnh xướng theo mùa
Thơ hướng thượng
Đao bút múa may giữa sân khấu
Vừa là tác giả vừa là diễn viên vừa là đạo diễn
Náo loạn trận bút trường văn
Nước mắt tủi hờn
Nơi đáy sâu địa ngục
Bạn bè một thủa ngoảnh mặt quay lưng
Vinh quang chói lòa dòng Thương mất hút
Sân khấu tuồng hùng biện mãi võ Sơn Đông...
Ngẩn ngơ già trở về cố quận
Bạn bè một thủa chẳng còn ai
Sân khấu hạ màn tuồng đã hết
Sầu bi nước mắt lại tuôn rơi!
Và lại diễn
Lại ăn năn
Lại cao giọng chê bai bánh vẽ
Cuộc nhân sinh chìm nổi biết bao lần
Hái theo mùa
Phù vân hoa rũ héo
Tự viếng mình
Cười khóc
Những ai ai...
÷÷÷÷
Đang viết dở khát nước...
Uống xong hết hứng.
HOÀNG NGỌC HIẾN
(Tôi may mắn được nghe ông giảng hai lần - khi là sinh viên ở Việt Bắc và khi về Hà Nội học sau đại học...)
÷÷÷÷÷
"Cái nước mình nó thế!"
Buột miệng trở thành một triết lí
Buột miệng trở thành tầm vóc lớn lao
Bậc thầy chữ
Bậc thầy hài hước
Ông khiến chúng bật cười
Và khóc
Cay đắng nhận ra chính mình
Không thể chốn chạy và xí xóa
Xứ sở à ơi
Xứ sở lông bông
Xứ sở những người không chịu lớn
Ranh mãnh trẻ con
Uyên bác nông dân
Xứ sở con người vật vã đổ mồ hôi sôi nước mắt vung gươm đao xông ra xông lên tiên phong đi đầu
Có tất cả chỉ trừ Hạnh phúc!
Có tất cả
Và thế hóa thành không
Tôi may mắn được ngồi nghe ông giảng
Gương mặt bình thản giọng rất trầm
Mắt sáng long lanh
Đôi khi cười rất nhẹ
Học trò nín thinh, lặng lẽ
Cũng có vẻ trầm ngâm
Trăm năm cõi người
Lưu tiếng
"Cái nước mình..."
Cay đắng
Bật cười.
Đặng Tiến (Thái Nguyên)
Comments
Post a Comment