Im Lặng Của Đất - TRẦN QUANG PHONG
Đất loang lổ lòng đen
Rừng lam nham mắt trắng

Thằng anh ngồi trên bậc
thềm ngó mông lung về ngọn núi phía bên kia cánh đồng. Mặt trời dần sụp
xuống, những ngọn cỏ chuyển sang màu tím thẩm, gió nồm Nam thổi về lồng
lộng. Thằng em khe khẽ ngồi xuống bên cạnh, cả hai cùng lắng nghe tiếng
bò hụ từng hồi trên con đường trở về chuồng.
Ba, mẹ nó đã từng ngồi như thế…
Ba nó học xong trung học phổ thông liền lên đường đi bộ đội.
Sau hai năm canh giữ biển đảo quê hương, ba nó trở về phụng dưỡng cha mẹ
già và nuôi em trai ăn học. Mẹ nó học xong khoa Văn trường Cao đẳng Sư
phạm trở về dạy trường Trung học Cơ Sở gần nhà.
Ba, mẹ kết hôn đúng như lời hẹn ước lúc còn học phổ thông. Đám
cưới đơn sơ như chính cuộc sống của họ. Ba chăm chỉ làm lụng nên ngoài
tiền gửi cho chú ăn học ở Sài Gòn, còn xây được ngôi nhà cấp bốn trên
mảnh đất ông bà nội để lại và mua năm ngàn mét vuông đất trên cánh đồng
dưới chân ngọn núi.
Cả hai lần lượt ra đời trong mái nhà hạnh phúc.
Mẹ nó chân chất, thật thà chỉ biết trau giồi chuyên môn và toàn
tâm, toàn ý lo dạy dỗ học sinh, không để ý gì đến việc tạo mối quan hệ
với các quan chức. Mẹ nó không hiểu vì sao đang dạy khối 9 và bồi dưỡng
học sinh giỏi Văn lại chuyển xuống dạy khối 6. Từ khối 6 lại chuyển sang
phòng sách và thiết bị dạy học. Ba nó cũng không hiểu vì sao năm ngàn
mét vuông đất đang canh tác, mùa màng năm nào cũng bội thu lại nằm trong
khu qui hoạch, tiền bồi thường một mét vuông đất chỉ đủ mua một quả
trứng.
Và chắc chắn rằng ba, mẹ nó lại càng không hiểu vì sao đang lưu
thông trên con đường Quốc lộ 1, lại bị chiếc xe tải chở cát từ con
đường đầy bụi đỏ đâm thẳng vào.
Ba, mẹ nó được an táng dưới chân ngọn núi phía bên kia cánh
đồng. Thằng anh không khóc, thằng em cũng không. Chỉ bốn con mắt ngầu
đỏ. Chiếc xe tải chở cát biến mất vài ngày rồi lại nghênh ngang
chạy trên con đường bụi đỏ!!!
Thằng anh nuôi con bò, thằng em nuôi mấy chục con gà. Nhờ bó
rau, ngọn cỏ trong vườn, nhờ sự cưu mang hàng xóm láng giềng, hai anh em
lần lửa nuôi nhau và vẫn cắp sách đến trường. Chúng nó luôn nhớ đến
lời dặn dò của ba mẹ lúc còn sống… Cố gắng học hành cho tử tế...
Mỗi chiều, hai anh em thay ba mẹ ngồi ngó mông lung về ngọn núi phía bên kia cánh đồng. Lòng chúng nó đau, nỗi đau mất ba mẹ, nỗi đau mất đất, nỗi đau đất bị bỏ hoang phế. Như ba, giọt máu nông dân đang chảy trong người chúng nó, những ký ức cứ theo đó mà hiện về…
*
Hai anh em đứa xách rựa, đứa xách chiếc giỏ tre đựng cơm và
bầu nước vừa nô giỡn vừa chạy theo bước chân ba đi rẫy, đầu chúng đội
những tia nắng dịu dàng đầu tiên và chân dẫm lên những ngọn cỏ xanh đẫm
ướt sương đêm. Đến rẫy, trong khi ba trỉa những hạt bắp xuống đất, bọn
chúng lại nhảy cẫng hò hét đuổi những chú chim sẻ sà xuống mặt đất, hoặc
nhẹ nhàng từng bước chân lần theo tiếng dế gáy trong bụi cỏ rậm. Buổi
trưa, mấy ba con ăn uống và nghỉ ngơi dưới cội cốc rừng hàng trăm năm
tuổi tỏa bóng mát thâm u còn sót lại. Hai đứa đánh một giấc ngon lành,
khi thức giấc trời đã xế chiều, bóng ba chúng đội nón cời nhịp nhàng
vung từng nhát cuốc dưới ánh nắng xiên khoai. Và cứ như thế… vạt bắp,
nương mì, luống khoai… dưới cái nắng đổ lửa vẫn xanh biêng biếc. Người
ta vì một mục đích, một tham vọng nào đó nên họ cố tình không hiểu đất
không chỉ là tài sản vật chất mà còn là tài sản tinh thần quí báu của
người nông dân.
Dường như chúng hiểu nỗi buồn nhớ của đất. Đất buồn nhớ những luống cày thẳng tắp dưới hoàng hôn, nhớ vạt ngô non, nhớ ngọn lúa đòng đòng xanh biếc, nhớ cánh cò chao nghiêng, nhớ tiếng chim hót líu lo trên tán cây xanh mát, nhớ ngọn gió mát rượi buổi trưa hè, nhớ cơn mưa tầm tã đêm đông. Nhớ bóng người tần tảo sớm hôm. Đất đai như bổn mạng người nông dân, người nông dân mất đất như mất đi bổn mạng của mình.
Khi sống, thỉnh thoảng thằng anh thấy ba gọi điện cho chú một
đôi lần rồi bặt tăm. Ngày tang lễ, hàng xóm có người gọi điện cho chú
nhưng cũng bặt tăm. Chú nó về như trên trời rớt xuống. Chiếc xe con bóng
loáng đỗ xịch trước nhà. Người đàn ông trắng trẻo, sang trọng bước
xuống. Theo sau, là người đàn bà mặc váy, mắt xanh, môi đỏ, chân đi giày
cao gót như người mẫu chân dài mà chúng nó thường thấy trên tivi. Người
đàn bà liếc qua hai anh em, liếc qua ngôi nhà tồi tàn rồi trở ra xe,
ngã đầu trên ghế mắt nhắm hững hờ trong tiếng nhạc. Chú nó thắp ba cây
nhang, xá xá ba cái rồi trở ra xe, sau khi dặn thằng anh mấy câu. Chú nó
đi du lịch, nhân tiện ghé qua nhà...
Thằng anh ra trước vào sau… Đến bên con bò vuốt ve, lại lấy mấy
cục cơm nguội còn sót lại dưới đáy nồi ném cho mấy con gà đang bưới
trước sân. Đôi mắt đau đáu đỏ hơn thường ngày, đôi lúc lại vò đầu. Thằng
em đứng trong ngách cửa dõi theo thằng anh đôi mắt cũng đau đáu đỏ. Mấy
chiều nay, thằng anh ngồi trên bậc thềm ngó mông lung về ngọn núi phía
bên kia cánh đồng mãi đến tận khuya, mãi đến khi sương xuống ướt đẫm đôi
vai gầy gò. Thằng em cũng thế…
Thằng anh lục lọi hết đống quần áo của thằng em, lựa ra đôi ba
bộ đồ còn lành lặn, đôi giày vẫn còn mới vì thằng em chuyên đi đôi dép
cũ. Chưa vừa ý, nó lại lôi quần áo của nó ra. Cái này bỏ, cái kia lấy
lại. Chiếc dây nịt, cái mũ… Chừng như đã chán, nó lấy những gì mà nó cho
là tốt nhất, sắp xếp gọn gàng rồi bỏ vào chiếc túi du lịch của mẹ nó
khi còn sống thường hay nâng niu. Thằng em bỏ ra ngồi dưới gốc xoài đang
độ trĩu quả, nhìn luống rau xanh mát mắt vừa trồng tháng trước mà ầng
ậc nước mắt.
Chiếc xe con dừng lại trước nhà, thằng anh dắt em ra xe. Cửa mở,
thằng em chui vào ôm chiếc túi du lịch ngồi thu lu trên ghế sau, thằng
anh nhét vội mấy tờ bạc mệnh giá năm trăm ngàn đồng vào tay em. Đó là
gia tài của hai anh em nó. Ông chú thở dài, mặt người đàn bà chợt thậm
thượt. Chiếc xe vụt chạy, bỏ lại phía sau một làn khói bụi đậm đặc.
Thằng anh nhìn theo chiếc xe đến khi mất hút.
*
Chiều hôm nay lạnh hơn thường ngày, thằng anh cảm thấy thế khi
bỏ cơm chiều ngồi ngó mông lung về phía ngọn núi bên kia cánh đồng. Ngọn
núi tím sẫm, đôi đốm lửa trên sườn đồi, tiếng bò hụ từng hồi trên con
đường mòn trở về chuồng. Nơi đó có năm ngàn mét vuông của ba mẹ chúng
đang trở thành đất hoang, cỏ dại lan tràn. Nơi đó là cả một bầu trời
tuổi thơ mật ngọt của chúng, là mồ hôi, nước mắt và cả máu của cha mẹ.
Nơi đó cha mẹ nó đang yên giấc nghìn thu.
Người dân cần an cư, có an cư mới lạc nghiệp. Những cái qui hoạch treo quái ác kia đã làm xáo trộn cuộc sống của họ, đã làm cho họ sống trong nỗi thấp thỏm lo âu. Có những cụ già sống cảnh đói khát ngay trên chính mảnh đất màu mỡ của mình. Có những người đã phải chết vì uất ức.
Đất im lặng. Bằng sự im lặng đó, đất nuôi dưỡng con người.
Đất dạy dỗ con người phải biết kiên trì, nhẫn nại. Đất khuyên răn con
người phải thật thà, trong sạch không mưu mô, toan tính. Đất sâu thẳm
tình thương. Người ơi! Hãy bảo vệ đất. Đừng làm đất tủi buồn, giận dỗi.
Sao Hôm đã mọc cao trên bầu trời mùa hè trong văn vắt, sương
xuống đầm đìa. Bếp lửa chợt bật sáng, bóng người len lén đến ngồi bên
cạnh thằng anh.
Thằng em đã tính trước trong bụng. Xe chạy vài cây số, nó
kêu chú dừng xe đi vệ sinh. Xuống xe, nó đi liền một mạch về ngồi ở sau
vườn.
Thằng anh quàng vai em, ấm áp, bốn con mắt rưng rưng trong đêm tối. Ngày mai chủ nhật, hai đứa lại đèo nhau trên chiếc xe đạp cọt kẹt đi thăm mộ ba, mẹ. Chúng nó lại nhổ từng ngọn cỏ dại, thủ thỉ chuyện đã xảy ra.
TRẦN QUANG PHONG
Comments
Post a Comment